Thẩm Cửu rũ mắt, không quan tâm biểu cảm của Dạ Âu Thần thế nào, cô chỉ biết rằng, cô đã nghe được ý trách móc trong lời nói của anh.
Có lẽ anh đang trách cô.
Dù gì thì ai mà hy vọng trợ lý của mình lại đánh lộn với nhân viên, náo loạn nhà ăn đến nỗi gà bay chó sủa.
Bên tai nghe được tiếng xe lăn di chuyển, trước mắt Thẩm Cửu xuất hiện một đôi chân thon dài, sau đó, khi cô chưa kịp phản ứng lại, eo đã bị siết chặt và cô được người ta ôm vào lòng.
Thẩm Cửu không khỏi trừng to mắt.
Dạ Âu Thần vậy mà lại di chuyển xe lăn đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng.
Trong khi đang ngớ người, cằm Thẩm Cửu bị giữ lấy, Dạ Âu Thần ép cô ngước đầu, đối diện với đôi mắt hờ hững của anh.
“Biết tôi giận chuyện gì không?”
Hơi thở nam tính lạnh lùng trên người anh quấn lấy cô, Thẩm Cửu cảm thấy chính mình không thể động não, bèn lắc đầu.
“Tôi đã biết rõ đầu đuôi sự việc.”
“Cái gì? Anh đều biết cả? Vậy anh còn…” Hỏi tôi…
“Có điều tôi muốn nghe thử xem từ miệng cô nói ra sẽ là phiên bản thế nào, haiz, không ngờ vậy mà cô còn nói giảm nói tránh với tôi? Cô cảm thấy chính mình còn chưa chịu đủ ấm ức sao? Đau thì không biết hét lên hả?”
Vừa dứt lời, ngón tay Dạ Âu Thần búng mạnh lên đầu cô.
Thẩm Cửu đau đến hét lên, giơ tay che trán mình lại.
“Xem ra vẫn còn biết đau.” Giọng điệu Dạ Âu Thần lạnh lùng, anh cười nhạt một tiếng.
Thẩm Cửu che trán: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Lần sau không được ẩu đả với người khác.” Dạ Âu Thần nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Gương mặt trắng ngần bị hằn lên mấy vết, Dạ Âu Thần nhìn chỗ thương tích này, tựa như đang cào xé tim anh.
“Ừm.” Cô không muốn ẩu đả với người khác, chỉ là lúc đó cô thực sự không kiềm chế được.
Cất tiếng thở dài, tay giữ cằm cô đổi hướng, che sau đầu cô, ấn cô vào trong ngực mình, Thẩm Cửu nằm bò trước ngực anh, hơi không nắm rõ tình hình.
Sao cô có ảo giác như… Dạ Âu Thần đang xót xa cho cô?
Là cô cảm nhận sai rồi sao?
Đang suy tư, lồng ngực lại rung lên, Dạ Âu Thần nói: “Tôi sẽ…”
Cốc cốc cốc…
Lúc này lại có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
“Cậu Dạ, bác sỹ đã đến!”
Tiếng của Lang An vang lên ngoài phòng làm việc.
Thẩm Cửu vừa nghe xong đã lập tức ngẩng đầu nhìn Dạ Âu Thần, ánh mắt anh phức tạp nhìn cô: “Đứng lên nào, để bác sĩ xem giúp cô coi có chỗ nào bị thương không.”
Nói xong anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
Thẩm Cửu thuận theo động tác của anh đứng lên.
“Vào đi.”
Lúc này Lang An mới cửa dẫn bác sỹ vào.
Người được tìm đến là một nữ bác sỹ, Dạ Âu Thần bảo hai người đi thẳng vào phòng nghỉ.
Thẩm Cửu theo bác sỹ vào phòng nghỉ bên cạnh, nữ bác sỹ là một phụ nữ gần bốn mươi tuổi, đầu mày đuôi mắt đều có vẻ hiền hòa, dường như còn mang ý cười: “Cô Thẩm, cô cởi đồ đi, để tôi xem thử miệng vết thương của cô.”
Thẩm Cửu ngoan ngoãn gật đầu, vừa định cởi quần áo, nhưng bỗng nhiên nhớ đến gì đó, động tác của cô ngừng lại.
Không được đâu…
Trên người cô còn có rất nhiều dấu vết do Dạ Âu Thần để lại, nếu bị bác sĩ nhìn thấy, vậy không phải là…rất mất mặt sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu bèn ngừng động tác cởi quần áo lại: “Bác sĩ, người tôi không sao, bà giúp tôi xem thử vết thương trên mặt là được.”
Còn vết phỏng trên vai kia, chút tối lúc cô tan làm, đến tiệm thuốc mua chút thuốc trị phỏng về nhà bôi là được.
Bác sĩ mỉm cười: “Cô nhóc không thành thật, tôi là bác sỹ, cô có gì phải mắc cỡ chứ? Mau cởi đi.”
Rốt cuộc Thẩm Cửu vẫn không xoay chuyển được bác sỹ, đành lặng lẽ xoay lưng về phía bà rồi cởi đồ, sau đó cô chỉ để lộ vị trí của bả vai.
Nữ bác sĩ chú ý đến vết thương trên vai cô, không khỏi rùng mình: “Đã bị thương thành như vậy mà cô còn cậy mạnh hả?”
Thẩm Cửu không nói gì, mặt hơi đỏ.
Nữ bác sĩ vừa giúp cô xử lý vết thương, vừa nói: “Tôi nghe nói cô mang thai, nên lần sau cô vẫn nên để ý một chút, lần này không tổn thương đến bên trong là do cô hên, nhưng lần sau thì không chắc đâu, tốt nhất vẫn nên tránh có tiếp xúc với người khác, cứ cho là vì con cô, cô cũng phải bảo vệ tốt bản thân, đừng xảy ra xung đột với người khác.”
Nghe đến đây, Thẩm Cửu bị kích động mạnh.
Đây là lần đầu tiên cô làm mẹ, hơn nữa sau khi cô ly hôn với Lâm Tuấn rồi gả cho Dạ Âu Thần, sau khi xảy ra chuyện trong đêm mưa kia, mỗi ngày cô đều sống trong trạng thái ngơ ngẩn, rất nhiều khi cô không nhớ nổi rốt cuộc chính cô đang mang thân phận gì, đang làm gì.
Tất cả đều nghe theo trái tim.
“Tôi, tôi biết rồi.” Thẩm Cửu gật đầu đáp.
Nữ bác sĩ nhẹ nhàng mỉm cười, thu tay lại: “Được rồi, miệng vết thương đã được xử lý xong, đây là kem trị phỏng, mỗi ngày nhớ bôi hai lần. Miệng vết thương đỡ rồi thì dùng cái này.”
Thẩm Cửu nhận lấy hai lọ thuốc bôi.
“Lọ này là?”
“Trị sẹo, trên người con gái không thể để lại sẹo đâu, xấu xí lắm.”
“Cảm ơn bà.”
Sau đó, Thẩm Cửu cầm hai hộp kem trị phỏng và chìm vào suy tư.
Nếu không phải vừa khéo Lang An gõ cửa, cắt ngang câu trước đó Dạ Âu Thần đã nói khi ôm cô trong lòng.
Thẩm Cửu cảm thấy dường như anh sẽ nói: “Tôi sẽ đau lòng…”
Nhưng đã bị cắt ngang, nên rốt cuộc sau từ tôi sẽ trong câu đó của anh là từ gì, cô đã không thể biết được nữa.
Thẩm Cửu hơi tiếc nuối, cô hoàn hồn rồi cùng bác sĩ bước ra ngoài.
Sau khi bước ra, nữ bác sỹ tháo khẩu trang xuống: “Đã xử lý xong rồi.”
Ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn khuôn mặt bà, giọng điệu hòa nhã hiếm thấy: “Cháu cảm ơn dì nhỏ.”
Bỗng nhiên Thẩm Cửu đi sau nữ bác sỹ dừng lại, đây là dì nhỏ của Dạ Âu Thần?
Bỗng chốc, mặt Thẩm Cửu càng đỏ hơn, nếu bà là dì nhỏ của Dạ Âu Thần, vậy không phải bà đã nhìn thấy hết mấy dấu vết trên người cô, vậy có thể liên tưởng đến cô…
Nghĩ đến đây, hai tai và mặt mũi Thẩm Cửu đều nóng lên.
“Biết ơn dì thì đến thăm dì nhiều hơn đi, Âu Thần, cháu đó, đừng có lẩn quẩn trong công ty cả ngày nữa.” Người phụ nữ kéo khẩu trang xuống, là dì nhỏ của Âu Thần, cũng chính là em của mẹ Âu Thần, Tống Thiến.
Tống Thiến trẻ hơn mẹ Dạ Âu Thần khoảng gần tám tuổi, năm nay đã sắp bốn mươi, nhưng bà giữ gìn nhan sắc vô cùng trẻ trung, nhìn có vẻ cũng chỉ hơn ba mươi thôi.
Hơn nữa, nụ cười và ánh mắt của bà vô cùng thân thiện, khiến người ta cảm thấy bà vô cùng bình dị dễ gần.
Từ nãy lúc bà xử lý miệng vết thương cho cô, Thẩm Cửu đã có cảm giác này, không ngờ…vậy mà bà lại là dì nhỏ của Dạ Âu Thần.
Tống Thiến quay sang liếc nhìn Thẩm Cửu, ánh mắt kia có thể nói là vô cùng thâm thúy.
“Dì đã nghe Âu Thần nói về chuyện của cháu, tuy là liên hôn giữa các nhà, nhưng tụi cháu dù gì cũng là vợ chồng thật sự, sau này nhất định phải bảo vệ đứa bé đàng hoàng.”
Nghe xong, khóe môi Thẩm Cửu mấp máy, dường như định giải thích gì đó, lúc này Dạ Âu Thần lại lên tiếng: “Dì nhỏ, chúng cháu biết rồi.”
“Cháu cũng thật là, thân là đàn ông con trai, theo lý phải bảo vệ người phụ nữ của mình, sao lại để cô ấy bị thương nghiêm trọng như vậy? Sau lưng đã phỏng một mảng lớn thế kia, nếu cháu không kịp thời dẫn dì đến xử lý vết thương, có lẽ sẽ để lại sẹo đó, cháu biết không hả?”
Dạ Âu Thần khẽ cau mày: “Dì nhỏ, lần này là chuyện ngoài ý muốn.”
Vì anh hoàn toàn không ngờ đến Thẩm Cửu vậy mà lại ẩu đả với phụ nữ khác trong công ty.
Dạ Âu Thần trước giờ chưa từng ngờ tới một màn này.
“Ngoài ý muốn làm sao? Cháu không ngăn chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lẽ nào không phải lỗi của cháu sao?” Tống Thiến cau mày nói.
Dạ Âu Thần: “…Là lỗi của cháu.”
Tống Thiến lúc này mới hài lòng gật đầu: “Sau này chịu khó thay đổi là được, dì còn có việc, hôm nay dì về trước nhé.”
Đợi Tống Thiến đi khỏi, Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần với ánh mắt phức tạp.
“Anh không nói với dì nhỏ rằng, đứa bé là…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT