Tiêu Túc: “Dạ”

Bây giờ chỉ có thể như vậy. Thời gian ăn tết mỗi ngày đều trôi qua rất là nhàm chán, Hàn Minh Thư còn nhận được tin mấy công ty của Dạ Âu Thần nhiều việc, mấy ngày nay không trở về, cô còn chưa phản ứng thì Tiểu Nhan ở bên cạnh đã phát tác.

“Có chuyện gì vậy? Đêm giao thừa chạy ra ngoài làm việc, bỏ mặc vợ con ở nhà, cậu Dạ…

Anh ta điên rồi ư?”

Lúc nói câu cuối cùng kia, rõ ràng Tiểu Nhan có chút thiếu tự tin, sau khi nhìn bốn phía xung quanh, xác định Dạ Âu Thần không có ở đây thì mới nói nốt cậu.”

Tiêu Túc cũng rất bất đắc dĩ, cậu ta chỉ đến truyền lời, hơn nữa vì không thể để lộ mọi chuyện cho nên cậu ta không thể nói quá nhiều.

Cho nên sau khi truyền lời xong cậu ta phải đi.

Đáng tiếc, cậu ta còn định nhìn Tiểu Nhan nhiều hơn một chút.

“Không có cách nào khác, bây giờ ở trong nước đang là tết, nhưng ở nước ngoài lại không có ngày lễ tết truyền thống như ở Việt Nam chúng ta, cho nên…

cong ty vẫn phải hoạt động, cậu Dạ là Tổng giám đốc của công ty, nhất định phải làm gương tốt”

“Cái gì mà làm gương tốt?”

Tiểu Nhan khinh thường nhếch môi: “Tôi không tin một công ty lớn như vậy rời xa anh ta mấy ngày là không thể hoạt động được, không phải công ty ở trong nước không có anh ta vẫn hoạt động tốt đó sao? Mặc dù giá trị cổ phiếu đã giảm, nhưng mà…

Tôi cảm thấy xin nghỉ phép hoàn toàn không có ảnh hưởng gì mà?”

“Huống hồ, đối với chúng ta mà nói, đây là một ngày quan trọng, là tết đoàn viên, thế mà anh ta…

Không phải tôi có ý kiến với cậu Dạ, tôi chỉ đang bênh vực cho Minh Thư thôi.”

Nhận xét của Tiểu Nhan rất sắc bén, bản thân Tiêu Túc cũng cảm thấy lý do này không đầy đủ, cho nên nhất thời không tìm thấy ngôn ngữ gì để trả lời.

Ngược lại là Hàn Minh Thư từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất bình tĩnh, còn những người khác thì lại quá kích động.

“Minh Thư, cậu nói gì đi, cậu Dạ như vậy, cậu sẽ không tức giận sao?”

Tiểu Nhan kéo cánh tay Hàn Minh Thư, sốt ruột nói.

Lúc này Hàn Minh Thư mới ngẩng đầu, đưa tay vỗ vỗ tay Tiểu Nhan để an ủi, sau đó ánh mắt chuyển sang hướng Tiêu Túc, khẽ mở môi đỏ.

“Là anh ấy bảo anh làm vậy sao?”

Tiêu Túc không ngờ cô lại bình tĩnh như thế vậy, không biết trong lòng cô nghĩ thế nào, cậu ta chỉ có thể khẽ gật đầu.

“Dạ, cậu Dạ đã dặn dò như vậy, hơn nữa sau này Đậu Nành sẽ do tôi đưa đón, anh ấy muốn yên tâm xử lý chuyện công ty.”

“Được, tôi biết rồi.”

Hàn Minh Thư mỉm cười một cái: “Vậy làm phiền anh hàng ngày đưa đón Đậu Nành, đúng rồi, nếu Đậu Nành ở với ông ngoại anh ấy thì anh cứ để Đậu Nành ở bên nhà ông ngoại anh ấy vài ngày đi, chờ ba của Đậu Nành làm việc xong thì lại đón Đậu Nành trở về”

Tiêu Túc vội vàng đồng ý, sau khi nhận tin tức xong thì nhanh chóng trở về phục lệnh của Dạ Âu Thần.

Người vừa đi xong, Tiểu Nhan đã nghiến răng nghiến lợi nói”

“Minh Thư, tại sao cậu lại bị bắt nạt như vậy, tớ cảm thấy cái lí do thoái thác kia chính là giả? Cái gì mà vì công việc cho nên không thể về nhà? Vừa nghe đã éo thể tin được rồi”

Hàn Minh Thư gật đầu: “Tớ biết là không thể tin.”

Tiểu Nhan ngạc nhiên trừng to mắt: “Cậu biết không thể tin, vậy cậu còn…

“Cậu cảm thấy anh ấy là loại người gì?”

“Anh ta?”

Tiểu Nhan sửng sốt một chút mới nhận ra người Hàn Minh Thư nhắc tới là Dạ Âu Thần, trong ấn tượng của cô ấy, Dạ Âu Thần không phải là người xấu, hơn nữa anh ta đối xử với Minh Thư cũng rất tốt, lần này…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play