Cậu ta muốn để cho Âu Thần có nhiều thời gian nghỉ ngơi, cho nên bản thân mình rón rén rời giường làm việc trước, chuyện này rất bình thường.

Cho nên Hàn Minh Thư không có nghi ngờ, thậm chí còn mỉm cười với Tiêu Túc: “Cảm ơn anh đã vất vả cùng Tiểu Nhan từ xa chạy đến đây, lại còn muốn anh ở khách sạn, còn làm những chuyện này……

“Mợ chủ đừng tự trách, tôi vốn dĩ chính là trợ lý của cậu Dạ, chuyện này giao cho tôi làm chính là không thể hợp lý hơn. Đúng rồi, tình huống của Tiểu Nhan như thế nào rồi?”

Tới hôm qua mặc dù cậu ta cùng Dạ Âu Thần rời đi, nhưng tim vẫn treo trên người Tiểu Nhan.

Nếu như không phải lo lắng Dạ Âu Thần xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì cậu ta đã ở lại chăm sóc con nhóc Tiểu Nhan kia, làm gì giống như bây giờ vừa mới quay lại chỉ có thể hỏi một câu.

Nói tới Tiểu Nhan, ánh mắt Hàn Minh Thư nhìn Tiêu Túc có chút khác thường: “Cô ấy tỉnh rồi, anh có muốn vào thăm cô ấy không?”

“Được.”

Tiêu Túc gật đầu, nhanh chóng đổi giày vào tìm Tiểu Nhan.

Hàn Minh Thư dắt Đậu Nành đi vào bên trong, Đậu Nành thấy người đi xa rồi mới ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ ơi, chú Túc thích dì Tiểu Nhan sao?”

Nghe vậy, động tác trên tay Hàn Minh Thư dừng lại, sau đó lắc đầu: “Mẹ không rõ nữa.”

“Mẹ ơi, nếu như dì Tiểu Nhan bị chú Túc cướp mất, vậy thì Đậu Nành sẽ không còn mợ sao?”

Hàn Minh Thư cúi đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Cậu bé này học được nó ở đâu vậy? Mới ở cái tuổi nhỏ xíu như vậy, sao lại thích buôn chuyện của người lớn thế? Hơn nữa tối hôm qua cô chỉ mới nghi ngờ rằng Tiêu Túc có thể thích Tiểu Nhan, tại sao Đậu Nành lại biết điều đó trước cả cô?

Rất nhanh sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Minh Thư, Đậu Nành lập tức khai hết mọi việc ra.

“Là ba nói cho con biết.”

Rất thành thật, Đậu Nành lại một lần nữa đem cha mình bán đi.

Hàn Minh Thư: “…ba con nói sao?”

“Đúng vậy, ba đã nói cho con biết, cho nên…

mẹ ơi, những gì cha nói có thật không?”

Hàn Minh Thư nhíu mày, cô không ngờ Dạ Âu Thần lại nói chuyện này với con trai mình, nhưng điều cô càng không ngờ là đàn ông lại có thể buôn chuyện đến thế này? Ngay cả việc này….. “Đừng nghe ba con nói hưu nói vượn, đến lúc đó mẹ sẽ nói với ba con, đừng để bụng những lời ba con nói, hơn nữa chuyện của người lớn con nít đừng có tò mò. Tốt nhất là con đừng đi nói với cậu hoặc dì Tiểu Nhan hoặc chú Tiêu của con.”

Nếu con nói ra, lỡ bọn họ xấu hổ thì biết làm sao?”

“À.”

Đậu Nành ngoan ngoãn gật đầu nó: “Con biết rồi mẹ.”

Sau đó, cậu bé chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu.

Trong nhất thời, hai mẹ con với những suy nghĩ khác nhau trở về phòng.

Tiểu Nhan đã hết sốt, lúc này, ngoại trừ đầu có chút choáng váng và nặng nề, cô ấy cũng không cảm thấy có gì không ổn, hơn nữa cô cũng không biết chuyện mình bị sốt, chỉ coi đó là cơn đau đầu sau khi say rượu.

Vì vậy cô ấy không nghĩ nhiều như vậy, xắn tay áo vào bếp chuẩn bị nấu nướng.

Lúc Tiêu Túc đi vào, cô ấy đang lấy tay vo gạo. Hai bàn tay trắng nõn cứ như vậy duỗi thẳng ngâm trong làn nước lạnh.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Túc cau mày rồi bước vào.

“Cô vẫn chưa khỏi bệnh hằn? Sao làm nổi chuyện này?”

Lúc cậu ta đi vào không có âm thanh, lúc này đột nhiên lên tiếng, khiến Tiểu Nhan sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

“Tiêu Túc?”

Cô ấy cảm thấy có chút kỳ lạ, không ngờ Tiêu Túc lại ở đây, nghĩ đến những gì cậu ta vừa nói, Tiểu Nhan mới hỏi: “Tại sao anh vào được đây? Còn nữa vừa nãy anh nói cái gì vậy? Cái gì mà tôi bị bệnh vẫn chưa khỏe? Tôi bị bệnh khi nào chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play