*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe tới đó, Hàn Minh Thư cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hình như là có thì phải.
Cô tiếp tục gật đầu, sau khi gật đầu xong thì phát hiện mặt Tiểu Nhan tải đi.
“Không thể nào? Thế mà tớ lại điên cuồng chơi rượu với anh trai cậu? Vậy…
Cậy chẳng phải ấn tượng của anh ấy đối với tớ sẽ…”
Tiểu Nhan che mặt mình, hét ầm lên.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư không nhịn được nheo mắt lại: “Hôm qua lúc cậu trở về thương tâm như vậy, tớ cho rằng…
Cậu đã tuyệt vọng rồi.”
“Hết hy vọng?”
sau khi Tiểu Nhan nghe được mấy từ này thì lập tức dừng động tác, cắn môi dưới khó xử nói: “Vốn dĩ là tớ đã tuyệt vọng rồi, thế nhưng mà…
Tối hôm qua tớ mơ thấy anh ấy.”
“Hửm?”
Hàn Minh Thư không hiểu: “Cậu mơ thấy anh ấy làm cái gì gì?”
Tiểu Nhan ho nhẹ một tiếng, thẹn thùng cúi đầu xuống khẽ nói: “Tớ mơ thấy anh ấy giải thích với tớ, anh ấy không có bỏ rơi tớ, là tớ hiểu lầm.
“Cho nên?”
“Cho nên…
Tớ ở trong mơ quyết định tha thứ cho anh ấy!”
Hàn Minh Thư: “g”
Cho nên cô chủ này cảm thấy những gì xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ, không những coi những chuyện đó là giấc mơ, cô ấy còn ở trong mơ tha thứ cho Hàn Thanh, sau đó trái tim đã chết được hồi sinh?
“Tớ biết cậu chắc chắn sẽ châm biếm tớ, thế nhưng mà…
Giấc mơ tối hôm qua tớ cảm thấy vô cùng chân thực, chân thực đến mức tớ cảm thấy trong thực tế thực sự xảy ra chuyện như vậy. Ngay lúc đó tớ cảm thấy, nếu như tớ cố gắng thì anh ấy sẽ đối xử ôn nhu với tớ một chút, cho dù chỉ là một chút xíu thôi tớ cũng thấy thỏa mãn rồi.”
Nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư không biết có nên nói chuyện tối hôm qua cho Tiểu Nhạn hay không?
Nói cho cô ấy biết rằng giấc mơ tối hôm qua của cô ấy không phải là mơ, đó là chuyện thực sự xảy ra.
Nhưng mà do Tiểu Nhan phát sốt cộng thêm uống nhiều rượu, cho nên mới cảm thấy chuyện tối qua là một giấc mơ.
“Cậu không cười tớ là tốt, những cười khác có cười tớ hay không thì cũng không quan trọng, chỉ cần cậu không chê cười tớ là được rồi!
Câu nói này khiến lòng Hàn Minh Thư khẽ động, không ngờ rằng vị trí của cô ở trong lòng Tiểu Nhan lại quan trọng như vậy, ngay khi cô đang cảm động thì Tiểu Nhan lại nói thêm một câu.
“Cậu chính là em gái của anh ấy, nếu như cậu mà cười nhạo tớ, vậy thì tớ coi như….
Thật sự không có cơ hội nữa rồi.”
Hàn Minh Thư: “…
Cho nên, bởi vì tớ là em gái của anh ấy nên cậu mới quan tâm đến tớ sao?”
Tiểu Nhan xấu hổ cười, đưa tay ôm lấy cánh tay của Hàn Minh Thư, từ từ nhích lại gần.
“Cậu đừng để ý mấy chi tiết này, cậu biết câu nói kia của tớ là vô tình mà, cho dù cậu không phải em gái của Hàn Thanh thì tớ cũng vô cùng quan tâm tới ý nghĩ của cậu cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT