Thắng bé bằng lòng gọi mình một tiếng cụ ngoại, Uất Trì Thần đã rất vui rồi.

“Oi!”

Ông đáp một tiếng, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ phấn khích như một đứa trẻ.

Đậu Nành nhìn ông, chớp chớp mắt, sau đó bắt đầu nói: “Dì Tiểu Nhan rất tốt với con, thường chăm sóc Đậu Nành, còn nấu cơm cho Đậu Nành ăn.”

Nghe xong, Uất Trì Thần có chút kinh ngạc: “Dì Tiểu Nhan đó mà con nói lại tốt với con như vậy sao?”

“Vâng!”

Đậu Nành dùng sức gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ tiếc nuối. “Dì Tiểu Nhan ốm, Đậu Nành nên ở lại chăm sóc dì, nhưng mẹ nói, cụ ngoại mời chúng ta đến nhà ăn cơm, nếu như mọi người đều không đi cụ ngoại một mình sẽ cô đơn, vì vậy đã để Đậu Nành qua với cụ ngoại.”

Nói xong, Đậu Nành giữ tay áo của Uất Trì Thần, nói giọng ngọt ngào: “Cụ ngoại, chỉ có một mình Đậu Nành tới, cụ sẽ không không vui chứ?”

Uất Trì Thần: “..

Ông làm sao có thể không vui chứ?

Ông vui còn không kịp?

Quả thật, ông thực sự hy vọng hôm nay có thể gọi mọi người về cùng ăn một bữa cơm.

Dẫu sao bữa cơm tất niên tối qua, mặc dù Dạ Âu Thần và Đậu Nành vắng mặt, nhưng lại khiến ông lĩnh hội được cái gì gọi là náo nhiệt.

Ông cũng đã rất lâu…rất lâu chưa trải qua náo nhiệt như vậy rồi.

Chuyện trước đây trôi qua cách bây giờ cũng nhiều năm như vậy rồi, muốn hoài niệm, lại phát hiện ký ức của bản thân đã bắt đầu mơ hồ từng chút rồi, chỉ có thể lờ mờ nhớ khi đó có ai, lại chẳng nhớ nổi những câu nói ngày thường ấy.

Khi hồi tưởng xong, chỉ còn lại tất cả dư vị ở trong lòng.

Sau đó Uất Trì Thần phát hiện số người không phải đầy đủ ở bữa cơm tất niên tối qua lại là những gì ông nhớ rõ nhất, suy cho cùng chỉ là tối qua thôi, mà ông cũng khao khát cảm giác như vậy.

Ông thậm chí đang nghĩ, bây giờ ông có cháu ngoại, còn có chất ngoại, con gái của mình cũng trở về rồi.

Cháu dâu của ông có nhiều bạn ở bên như thế, nếu tới hết, vậy chẳng phải là một đại gia tử hay sao?

Vừa nghĩ tới đây, Uất Trì Thần liền không khép nổi miệng.

Tất nhiên, cháu dâu đó ông vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận “Không đầu, tất nhiên là không. Con nói con tên…Đậu Nành?”

Nhắc tới tên mình, Đậu Nành chớp mắt, giải thích với Uất Trì Thần: “Đậu Nành là biệt danh mẹ chọn cho con, tên thật của con là Hàn Diệc Thù Hàn Diệc Thù?

Nghe thấy tên họ này, Uất Trì Thần bất giác cau mày, có chút không vui nói: “Sao con lại họ Hàn?”

Đậu Nành vẻ mặt vô tội: “Đậu Nành họ Hàn, có gì không đúng sao?”

Uất Trì Thần: “Tất nhiên không đúng rồi, Hàn là họ mẹ con chứ? Con phải giống ba con họ Uất Trì mới đúng.

Uất Trì Diệc Thù?

Uất Trì Thần đọc thầm cái tên này trong lòng, đọc xong liền cảm thấy cái tên này cũng thuận miệng quá, nghe thật khiến người ta êm tai.

Nhưng không ngờ Đậu Nành lại phủ nhận cách nói của ông.

“Cụ ngoại nói không đúng. Nếu Đậu Nành phải cùng họ ba, vậy cũng là họ Dạ, không phải họ Uất Trì đâu.”

Tên của cha là Dạ Âu Thần. Đậu Nành đã điều tra qua rồi, ba sau khi mất đi ký ức, mới về họ Uất Trì. “Hơn nữa ba đã có thể họ Uất Trì), Đậu Nành cũng có thể họ Hàn mà.”

Nhà họ Uất Trì đối với Dạ Âu Thần mà nói là nhà mẹ đẻ, mà họ Hàn này đối với Đậu Nành cũng là họ nhà mẹ đẻ.

Nếu Dạ Âu Thần có thể họ Uất Trì, vậy thì ông người làm cụ ngoại này không có tư cách chỉ trích họ của Đậu Nành.

Trong chốc lát, Uất Trì Thần không biết phải nói thế nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play