Lúc cô gái này nói chuyện, làm sao giọng nói lại run rẩy như vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì sợ hãi mình? Sợ hãi đến ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy?

“Tôi đáng sợ đến thế sao?”

Hàn Thanh lạnh lùng hỏi, thuận tiện xoay người lại.

Ánh mắt của cả hai chạm nhau trong không trung mà không hề báo trước.

Rốt cuộc Tiểu Nhan cũng được như ý nguyện đợi anh ta quay đầu nhìn mình một cái.

Chỉ là ông trời không tốt, đột nhiên một trận gió lớn thổi tới, thổi tung mái tóc đang rủ xuống bên vai của Tiểu Nhan, vốn dĩ sợi tóc đang mềm mại lại bị cơn gió thổi tung lên, đánh vào mặt trở nên cứng ngắc vô cùng, thậm chí còn hơi đau một chút.

Càng khổ hơn chính là, sau khi cơn gió dừng lại, tóc của cô ấy đã loạn thành ổ gà.

Mà Hàn Thanh ở trước mặt, hình tượng không hề bị hao tổn chút nào.

Ngược lại là cô ấy, tóc loạn thành ổ gà, một chút hình tượng cũng không có.

“A!” Tiểu Nhan kinh hô một tiếng, sau khi kịp phản ứng liền đưa tay dùng sức che kín gương mặt của mình: “Đừng nhìn!”

Cô ấy hi vọng Hàn Thanh có thể liếc nhìn mình một cái, như thế tất cả những gì cô ấy làm hôm nay sẽ không uổng phí, thế nhưng cô ấy lại không nghĩ tới sẽ có gió thổi qua khiến tóc của mình trở nên tán loạn.

Hàn Thanh cau mày, ánh mắt không rời đi, từ trên mặt của cô ấy chuyển xuống người của cô ấy.

Sau khi liếc mắt liền nhìn ra trên người cô ấy mặc chính là cái gì, lông mày của Hàn Thanh càng nhíu chặt.

“Cô đang làm gì vậy?”

Âm thanh của anh ta rất lạnh, một chút tình cảm cũng không có.

Tiểu Nhan bụm mặt đưa lưng về phía anh ta. “Gió, gió quá lớn, khiến đầu tóc của tôi loạn hết cả rồi.”

Nói xong, cô ấy vội vàng đưa tay vén sợi tóc trên mặt xuống, nhanh chóng muốn chỉnh lại.

Bop!

Đột nhiên tay lại bị người khác cầm lấy, Tiểu Nhan sững sờ tại chỗ, cả người đều ngây ngẩn.

Nam…

Nam thần thế mà chủ động cầm tay của cô ấy?

Vì…

Vì sao??

Hàn Thanh đứng trước mặt Tiểu Nhan, ánh mắt lãnh đạm rơi lên khuôn mặt của cô ấy.

“Rốt cuộc cô đang làm cái gì?”

Ngữ điệu của anh ta rất không vui, trên mặt cũng xuất hiện vẻ không nhịn được.

Tiểu Nhan: “Tôi…

Tôi có làm gì đâu, không phải anh muốn đi mua quần áo sao? Đi, có lẽ đi một lúc là đến siêu thị rồi, đến lúc đó.

“Chuyện gì xảy ra với quần áo của cô vậy?”

Hàn Thanh quyết định hỏi trực tiếp.

Lần này đến phiên Tiểu Nhan không lên tiếng, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, tròng mắt xoay một vòng nhanh như chớp, thật lâu sau mới cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thanh hỏi: “Không dễ nhìn à?”

Chẳng lẽ cô ấy chọn sai rồi sao?

Hàn Thanh: “.

Lông mày đã nhíu chặt đến không có cách nào buông lỏng, lòng bàn tay của anh ta giữ lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô ấy, thật giống như hòn đá được vớt ra khỏi mặt nước giữa mùa đông lạnh giá, không có một chút nhiệt độ.

Từ nãy đến giờ cô ấy chỉ mặc bộ quần áo này thôi sao? Thời gian trôi qua bao lâu rồi?

Chẳng lẽ cô ấy không cảm thấy lạnh sao? Khi anh ta hỏi quần áo của cô ấy có chuyện gì, thế mà cô ấy lại dùng vẻ mặt ngớ ngẩn hỏi mình không dễ nhìn à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play