*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cảm ơn mẹ. Yêu mẹ nhất!” Đậu Nành thấy Hàn Minh Thư đồng ý, còn hướng cô thơm gió một cái.

Rốt cuộc Dạ Âu Thần cũng cảm nhận được uy hiếp đến từ Đậu Nành.

Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về Dạ Âu Thần.

“Anh đi ngủ trước đi, đợi lát nó uống xong rồi, em đưa nó về phòng.”

Ba người cứ giằng co ở đây cũng quá xấu hổ đi, đặc biệt là nhớ lại việc lúc này cô làm với Dạ Âu Thần trong bóng tối, ánh mắt của Đậu Nành vừa đen lại vừa sáng, mặc dù cậu bé vẫn là một đứa trẻ, nhưng Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy hình như cái gì cậu bé cũng biết hết.

“Ba, ba nghe thấy rồi chưa? Ba đi ngủ trước đi, lát nữa mẹ đưa con về sau ~”

À.

Dạ Âu Thần vừa nhếch môi, ánh mắt vừa hiện lên một ánh sáng không muốn ai biết, sau đó anh bước chân đến ngồi xuống bên cạnh Đậu Nành.

“Gấp cái gì? Ba còn một cốc nước chưa uống xong mà.”

Anh ngồi xuống, cố tình ngồi kề gần bên Đậu Nành, giọng nói rất thấp.

“Không về?”

Đậu Nành không thèm nhìn anh một cái, giống như căn bản không hề nghe thấy lời anh nói, mà ngửa đầu nhìn Hàn Minh Thư.

“Mẹ, ngủ với ba con có chút lạnh, con có thể qua ngủ với mẹ không?”

Nghe lời này, đôi mắt Dạ Âu Thần trầm xuống, phút chốc liền nheo mắt lại.

Hàn Minh Thư có chút kinh ngạc: “Lạnh sao?”

Cô nhìn về hướng Dạ Âu Thần: “Có chuyện gì vậy?”

“Lạnh sao?”

Dạ Âu Thần nhìn về hướng đứa con thân yêu của mình: “Vậy lát nữa quay về, ba ôm con ngủ nhé.”

Lúc này Hàn Minh Thư mới yên tâm, gật đầu: “Ba nói đúng đấy, lát nữa sau khi quay về để ba ôm con ngủ nhé.”

Trước đây hai ba con chưa từng gặp mặt nhau, quá khứ cũng rất xa lạ, hơn nữa Đậu Nành đối với ba của cậu bé có rất nhiều thành kiến, nếu như có thể lợi dụng thời điểm Dạ Âu Thần còn chưa hồi phục được trí nhớ mà để cho hai ba con ở với nhau, ban đêm ngủ cùng nhau thì có thể bồi dưỡng được tình cảm ba con hai người.

Như thế đúng là không tồi.

Nghĩ đến đây, thậm chí đôi mắt Hàn Minh Thư còn lộ ra ý cười.

Đậu Nành: “…”

Ba ôm bé ngủ sao?

Vừa tưởng tượng đến quang cảnh đó thôi, Đậu Nành cảm thấy vô cùng ghét bỏ, cái mũi nhỏ và đôi lông mày đều nhíu lại.

“Sao nào, ghét bỏ ba con sao?”

Dạ Âu Thần nhướn mày.

Nghe thấy lời này, Hàn Minh Thư lại nghĩ đến chuyện ở trong phòng kia, cậu nhóc đánh một cái lên mặt Dạ Âu Thần, hỏi anh ai là con hoang.

Con hoang…

Lúc đó khi Dạ Âu Thần nói những lời này.



“Đậu Nành à, con…”

Đậu Nành rất thông minh, cô còn chưa nói ra, Đậu Nành đã chủ động mở miệng nói.

“Mẹ yên tâm, con sẽ không ghét bỏ ba đâu, vậy nói như vậy cũng tốt, ba, bây giờ chúng ta quay về cùng nhau đi?”

Ánh mặt Dạ Âu Thần lạnh nhạt: “Ngồi thêm lát nữa đi, uống xong nước đã, con vào trước đi.”

Đột nhiên Đậu Nành ôm lấy cánh tay anh: “Không đâu, con muốn ba bế con về cơ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play