Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Dạ Âu Thần nheo mắt lại, nghiến răng nói. Truyện Mỹ Thực

“Anh dám!”

Lục Chiêu cười mỉa: “Tôi hiện giờ đã là một kẻ bị phế, anh nghĩ tôi có cái gì không dám làm? Dạ Âu Thần, có lẽ trước kia tôi còn nể anh ba phần, bây giờ… tôi còn sợ gì?”

Hô hô ---

Dứt lời, anh ta ngắt điện thoại.

Dạ Âu Thần nhanh chóng quyết định: “Lập tức điều tra vị trí của số di động này, nhanh chóng chạy đến đó, thông báo cho mọi người đến đó ứng cứu.”

“Vâng!”

Lang An không dám chần chừ, nhanh chóng một mặt gọi điện thoại, một mặt giúp Dạ Âu Thần rời khỏi bữa tiệc.

Phía bên này, sau khi ngắt điện thoại, Lục Chiêu nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm trên giường, cô đang hôn mê, bên cạnh còn có bát thuốc lớn.

Ánh mắt Lục Chiêu như độc dược: “Mau đổ thuốc vào miệng cô ta.”

“Vâng, cậu Lục!”

Kẻ dưới được lệnh, cạy miệng Thẩm Cửu, thô lỗ đẩy thuốc vào.

Thẩm Cửu bắt đầu hồi tỉnh, cố gắng ho, khi tỉnh táo hơn thấy người ta đang đổ thuốc cho mình, theo bản năng cô hất đổ bát thuốc.

Nhưng thuốc cũng đã uống gần hết.

Lục Chiêu cười nhăn nhở nhìn cô.

Thẩm Cửu mím môi lại thu mình vào góc tường, đôi mắt xinh đẹp nhìn trừng trừng vào lão đại.

“Trợ lý của Dạ Âu Thần, à ~ tôi còn định thưởng thức, nhưng đáng tiếc là cô không biết hưởng ứng, vậy chờ lửa tình thiêu đốt cô đến chết đi?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu trừng lớn mắt: “Anh, thứ anh vừa cho tôi uống là…”

“Cô đoán Dạ Âu Thần có đến cứu cô không?”

Sắc mặt Thẩm Cửu bắt đầu tái nhợt, cô cúi người móc họng, muốn nhổ ra tất cả những gì vừa uống. “Vô dụng thôi.” Lục Chiêu mỉm cười, cười nhăn nhở như dã thú nhe răng trợn mắt: “Mười phút nữa thuốc sẽ phát huy tác dụng, hơn nữa đây là loại thuốc có dược tính mạnh nhất, cho dù Dạ Âu Thần có đến đây… Anh ta có tàn phế cũng không thể cứu giúp được cô đâu?”

Mấy tên thuộc hạ nghe vậy cũng cười dâm đãng, xoa xoa tay: “Cậu Lục, cậu Dạ vô năng không giúp được cô ta, đến lúc đó có thể cho chúng tôi…”

Lục Chiêu hừ lạnh một tiếng, quét mắt bốn phía: “Khóa hết cửa lại, đốt hương lên, chờ Dạ Âu Thần chui đầu vô lưới.”

“Dạ Âu Thần bản thân vô năng, còn muốn người khác cũng như anh? Tôi sẽ khiến cho anh nếm thử mùi vị lửa tình thiêu đốt trong người không phát tiết được.”

Thẩm Cửu thấy bọn họ đốt hương lên, lại cùng Lục Chiêu nói những lời này nọ, tự cô cũng đoán ra được là đang nói đến chuyện gì, sắc mặt đại biến, nhưng không còn chút sức lực, toàn thân mềm nhũn.

“Anh, đồ khốn nạn…”

Sau khi đốt hương xong, Lục Chiêu kêu mọi người rời khỏi, sau đó khóa hết các cửa.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại Thẩm Cửu một mình nằm trên giường, ngón tay giật giật, muốn đứng dậy.

Khó khăn lắm mới ngồi được, nhưng lại vô ý lăn xuống dường ngã trên sàn nhà.

Đau quá…

Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Cửu nhăn lại.

Lục Chiêu là con người đê tiện vô sỉ, anh ta biết rõ… Dạ Âu Thần không có khả năng làm chuyện ấy, lại cố tình hạ thuốc, còn đốt thêm mê tình hương, chờ Dạ Âu Thần vừa tiến đến, sẽ trúng chiêu.

Nhưng mà… cô không thể nào cử động được, một chút khí lực cũng không có.

Mí mắt trĩu xuống, môi dưới đã bị Thẩm Cửu cắn đến chảy máu, cuối cùng ngất đi.

“Cậu Dạ, tìm được rồi.”

“Người đang ở đâu?”

“Ở khách sạn Lệ Hào.”

“Nhanh lên.”

Sau đó, Dạ Âu Thần chờ ai đó đến điểm hẹn, khi xe vừa dừng lại, Lang An căng thẳng nói: “Vị trí đã được xác định rồi, cậu Dạ, chúng ta đi liền không?”

“Ừ.”

“Nhưng mà…” Lang An dừng một chút: “Tôi cảm thấy cậu Dạ vẫn là không đi thì tốt hơn, có thể để chúng tôi đi giải cứu trợ lý Thẩm là được rồi.”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướng mày, đôi môi vừa mấp máy thì di động vang lên.

Là Lục Chiêu gọi tới, động tác của Dạ Âu Thần bình tĩnh nhấn vào nút trò chuyện.

“Xem ra cậu Dạ đúng là rất xem trọng cô trợ lý nhỏ này ~”

Lang An vừa nghe, sắc mặt biến sắc, vội cảnh giác nhìn xung quanh.

Sắc mặt Dạ Âu Thần vẫn không chút thay đổi, không trả lời Lục Chiêu.

Lục Chiêu cười lạnh nói: “Trợ lý nhỏ của anh đã bị cho uống thuốc liều mạnh, nếu cậu Dạ không tự mình đi giải cứu, thì thuộc hạ của anh sẽ để ý cô ta, nếu cô ta không chịu nổi dược tính sẽ nhân cơ hội. Đương nhiên, tôi còn muốn nhắc nhở anh một câu, tôi cho cô ta dùng lượng thuốc gấp ba lần, trong một giờ nếu không được giải tỏa, có thể chảy máu đến chết ~ Ai, thật đáng thương cho trợ lý nhỏ.”

Lang An nghiến răng nghiến lợi: “Lục Chiêu, anh là đồ tiểu nhân vô sỉ.”

“Dạ Âu Thần, thật khoái trá có thể nhìn anh lửa tình thiêu đốt nhưng không thể giải tỏa, bộ dạng này tôi rất mong chờ.”

Dứt lời, Lục Chiêu lại ngắt điện thoại.

Lang An: “Đây là Lục Chiêu cố ý giăng bẫy, anh ta cố ý dẫn cậu Dạ đến, cậu Dạ, anh ngàn vạn lần không thể mắc mưu anh ta.”

Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh như băng nhìn ngoài cửa sổ: “Đẩy tôi đi nào.”

Lang An: “…Cậu Dạ!”

“Làm sao? Ngay cả người phụ nữ của mình, Dạ Âu Thần tôi lại cần người khác đến cứu à?”

Lang An: “Nhưng mà!”

“Anh mau gọi điện thoại liên hệ bệnh viện, một nhóm người khác nhanh chóng xác định vị trí Lục Chiêu và tìm anh ta.”

Rơi vào đường cùng, Lang An chỉ có thể nghe theo, vừa giúp Dạ Âu Thần ra cửa, vừa chỉ huy mấy người phía sau: “Các người nghe được cậu Dạ dặn gì chưa? Mau chạy đi làm!”

“Vâng.”

Giao nhiệm vụ xong, Lang An nhanh chóng dẫn theo vài người cùng Dạ Âu Thần lên lầu.

Sau khi lên đến phòng, Lang An tiến lên đạp cửa văng ra, không đợi anh ta nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng, Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Nhắm mắt lại!”

Lang An nhanh chóng xoay người, ánh mắt hung ác nhìn mấy người bên ngoài: “Tất cả canh giữ bên ngoài, không ai được đi vào.”

Dạ Âu Thần đẩy xe lăn một mình đi vào, Lang An vội giữ xe lại: “Cậu Dạ!”

Dạ Âu Thần ngửi được trong không khí có mùi hương, anh nhướng mày: “Kêu mọi người che miệng mũi lại, trong phòng có mê hương.”

Lang An lập tức gật đầu, đưa khẩu trang cho mọi người, cũng đưa cho Dạ Âu Thần dùng một cái, sau đó mới để Dạ Âu Thần một mình vào phòng.

Trong phòng

Thẩm Cửu bị nóng đến mức sắp nổ tung, cô nằm trên sàn nhà lạnh lẽo không quần áo, dù không còn chút khí lực nào nhưng rốt cuộc trước dược tính cô cũng phải cởi bỏ quần áo, khí lạnh từ sàn nhà truyền qua da thịt khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng cơ bản là nguyên nhân chưa được giải quyết.

Ý thức rất mơ hồ, cảm giác khác lạ ở vùng bụng dưới khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ!

Cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cô bị người ta cho uống thuốc mê, mà cơ thể lại không có chút khí lực chống cự lại, cứ thế… cứ thế bị cho uống thuốc kích thích.

Rối rắm, khó chịu, đau đớn, tuyệt vọng… Đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng Thẩm Cửu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play