Tuệ Lâm thoáng nghĩ trong lần cô đi chơi đêm và trở về nhà lúc 2 giờ sáng. Hôm nay Tuệ Lâm không rõ mục đích mình đến cái quán bar này để làm gì. Để vui chơi như mọi khi hay để tìm người? Cô tìm để làm gì? Cô và Tiến Mạnh đã có một cuộc chia tay chính thức không đi chung ngầm rồi cơ mà. Hay lại là Lý Đoàn Duy? Tại sao phải tìm Lý Đoàn Duy cơ chứ? Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu Tuệ Lâm khi cô đã có một chút hơi men. Biết về đến nhà Bảo Yến cũng chỉ khuyên cô đi ngủ sớm, Tuệ Lâm không muốn về nhà. Cô đi lang thang khắp nơi. Sài Gòn có bao giờ chìm trong im lặng? Nghĩ thế, Tuệ Lâm quyết tìm nơi im lặng nhất của Sài Gòn khi màn đêm buông xuống. Cô nàng hí hửng vặn ga rồi chạy đi thực hiện cái suy nghĩ của mình…
Tiến Mạnh lại say xỉn và bấm chuông inh ỏi nhà Khiết Nhã. Cô quyết không mở cửa vì cô biết đó là ai. Tiến Mạnh đành chơi kế, anh giả vờ không bấm chuông và bước vài bước ra bấm thang máy. Anh biết rõ Khiết Nhã sẽ bước ra và xem thử anh đã thực sự về chưa. Quả thực Khiết Nhã đã hé cửa ra thật, thấy Tiến Mạnh bước ra đằng sau cánh cửa, Tiến Mạnh nói:
- Sao em lại lẫn tránh anh?
- Sao anh cứ bám theo tôi hoài vậy? Cả lúc chúng ta chưa kết lúc lẫn khi đã kết thúc vậy?
- Lẽ nào em phũ phàng chia tay với anh vậy sao? Anh có lỗi gì chứ?
- Anh không có lỗi gì hết. Nhưng chúng ta đã chia tay. Anh làm ơn đừng phiền tới cuộc sống của tôi nữa. Có được không?
- Vậy thì em nói … Em nói em không còn yêu anh nữa đi! Nhìn thẳng vào mặt anh mà nói!
Tiến Mạnh thở hồng hộc vì tức giận, Khiết Nhã đắn đo một chút ngồi từ từ ngước mặt lên nhìn Tiến Mạnh. Cô cố gắng thở đều kéo dãn không gian căng thẳng ra, Tiến Mạnh cũng hồi hộp nhìn Khiết Nhã. Cô bình tĩnh từ từ hé môi:
- Anh Mạnh, em không còn yêu anh nữa!
- Nhã … Em nói thật sao?
- Em đã thực hiện điều anh yêu cầu. Vậy thì anh cũng vui vẻ chấp nhận yêu cầu của em nhé!
Mạnh nắm chặt tay đấm mạnh vào tường liên tục. Khiết Nhã nuốt thầm nước mắt và vẫn cố nhìn theo. Cô biết khi đã quyết định làm như vậy, cô đã gián tiếp mất đi Tiến Mạnh. Nhưng cô nghĩ mình đã có lựa chọn tốt nhất nên không thể làm gì khác hơn. Biết là ai cũng buồn nhưng thà Nhã để mình buồn một mình cũng không muốn ảnh hưởng đến người cô yêu thương.
Đoàn Duy về đến nhà đã 5 ngày nhưng anh miệt mài ở công ty mà vẫn chưa đem hành lí về nhà, trông anh khác hẳn. Bà Quế nhận ra điều đó, bà bí mật gọi điện thoại cho Trần Kiên, người đàn ông đã thay Duy ở căn nhà này suốt những ngày qua bên cạnh bà. Thấy Duy trở về, bà Quế vui mừng:
- Chào con! Con đã về đấy à?
- Dạ.
- Có quà gì ẹ không?
- Con xin lỗi. Nhưng vì công việc mà mẹ. Con bận quá nên quên.
Trần Kiên xuất hiện sau lưng bà Quế làm Duy khó chịu ra mặt. Ông Kiên hỏi:
- Sao không nghe con bàn với Ban hội đồng quản trị rằng con muốn mở rộng chi nhánh ở miền Trung?
- Con mới đi thăm dò thôi. Chưa chắc chắn mà.
- Chú nhắc con, con là người đứng đầu. Làm gì thì cũng đừng bí ẩn quá.
Duy giận dữ:
- Chú mới là người đang ở nhà con một cách bí ẩn đấy. Mới giờ này chú có mặt ở đây sớm vậy? Quản gia, tiễn khách!
Ông Trần Kiên nhìn Duy bằng ánh mắt khiêu khích rồi nói nhỏ gì đó với bà Quế và bỏ về. Duy bỏ lên phòng, dĩ nhiên bà Quế đuổi theo:
- Con xử sự như vậy với tiền bối đó hả?
- Ông ta xứng đáng được xử sự kính trọng không? Mẹ à, giữ khoảng cách chút đi. Ba con nằm xuống chưa được bao lâu thì con không muốn cái nhà này mang cái … mang cái …
- Con nói ấp úng gì đó, nói thẳng đi!
- Mẹ để con yên đi. Con đủ phiền lắm rồi. Có phải mẹ dai dẳng thế nên ba mới có người khác bên ngoài không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT