Cả hai bước xuống xe và Duy trình thiệp mời để đi vào. Anh mang theo một hộp quà nhỏ trên tay. Khoác lấy tay Tuệ Lâm một cách gượng gạo, Phương Thy trong bộ váy cưới màu trắng quay lại đối mặt với Duy. Cô hết sức ngạc nhiên nhưng rồi bình tĩnh bước lại:

- Cảm ơn anh đã tới dự!

- Chúc mừng em.

- Anh đi với bạn hả?

- Ừ. Người yêu của anh.

Tuệ Lâm cáu kỉnh bấu víu vào áo Duy, anh kéo sát Tuệ Lâm vào người rồi hôn nhẹ lên má cô và nói:

- Chào cô dâu đi em yêu!

Bấm thật mạnh vào hông Tuệ Lâm rồi ghét sát tai cô:

- Diễn cho tốt vào …

Chú rể bước ra bên cạnh Phương Thy làm cả hai ngừng tranh cãi. Người này không có vẻ gì là lạ lẫm với Duy, nét mặt của anh đã cho thấy điều đó. Duy nhận ly rượu từ tay bồi bàn và nhếch mép nở nụ cười quen thuộc:

- Lâu quá không gặp!

- Chào Duy! Không quên tôi chứ?

- Sao mà quên được.

- Dẫu sao cũng mừng vì cậu kịp về nước dự tiệc cưới của tôi và Thy.

- Chúc hai bạn hạnh phúc. Đây là món quà của tôi gửi đến hai bạn nhân ngày trọng đại này.

Duy lấy trong túi quần ra một cái hộp đen nhỏ, bên trong hộp là chiếc chìa khóa xe hơi. Duy nói:

- Chiếc Innova ngoài kia là của hai bạn. Con đàn cháu đống nhé!

Vợ chồng Phương Thy không ngờ Duy lại mang món quà lớn như thế tới dự tiệc. Sau khi quay lại phía sau thì Tuệ Lâm đã chạy đi đâu mất. Duy quay đi quay lại tìm, Phương Thy vui vẻ:

- Bao giờ tới lượt vợ chồng em chúc mừng anh?

- Nhanh thôi!

Duy bật cười rồi chạy đi tìm. Tuệ Lâm đang say sưa nhảy nhót ngoài bãi biển, tình cờ cô lại gặp anh chàng nóng bỏng Tiến Mạnh đang ngồi một mình. Tuệ Lâm sà lại sát bên cạnh anh:

- Anh Mạnh ơi!

- Ủa? Lại là em à?

- Ngạc nhiên lắm sao?

- Làm sao em đến được đây?

- Vậy làm sao anh đến được đây?

- Anh hỏi em trước!

- Em hỏi anh trước!

Mạnh bó tay trước màn tra tấn liên hồi của Tuệ Lâm, anh luôn tìm cách bỏ trốn. Đoàn Duy cũng không có vẻ gì là vui hết, anh đang đứng một mình. Chợt có tiếng nói cất lên từ phía sau:

- Anh vẫn không thay đổi.

Duy quay lại nhìn, ánh mắt anh có phần hơi ướt nhưng là trong cơn phẫn nộ. Phương Thy cũng nhìn Duy bằng ánh mắt trìu mến. Phương Thy nói giọng có phần ướt nghẹn:

- Em đã cố liên lạc với anh.

- Để làm gì? Thông báo với tôi em sẽ kết hôn hả? Mà em nghĩ nếu tôi còn ở bên Đức thì tôi có mất công quay về dự cái đám cưới xinh đẹp và lãng mạn này không?

- Anh Duy … Anh đừng nói vậy mà. Có lý do em mới chia tay anh và kết hôn với Tuấn Phi.

- Tại sao không phải là ai mà lại là Đồng Tuấn Phi? Cái trường Đại học Hamburg đó tôi nhớ cũng không nhiều học sinh Việt Nam. Còn cái KTX của chúng ta thì ngoài Đồng Tuấn Phi cũng chỉ tôi và cô là người Việt Nam. Rồi thình lình cô nói chia tay, theo hắn đến Berlin rồi sau đó vài năm nếu tôi không về Việt Nam thì cũng không biết cô sắp cưới. Lỗi phải gì ở đây? Tôi tự hỏi mình đã làm gì sai trong tình yêu của chúng ta để phải bị từ chối oan ức không được biết đến lí do như vậy.

Thấy mắt Phương Thy ươn ướt, Duy lấy khăn lau nước mắt cho cô và nói:

- Bỏ đi! Qua rồi. Hôm nay em là cô dâu. Tôi chấp nhận lời chia tay tức là dù có biết lí do hay không thì chuyện của chúng ta cũng chỉ là quá khứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play