*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc Hướng Lệ quay về văn phòng làm việc thu dọn đồ đạc cá nhân, Từ Dương Dương đi đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?

Cô đi đâu à?”

Hướng Lệ gật đầu nói: “Mục tổng vẫn biết chuyện rồi, tôi chắc chắn là không thẻ nào ở lại được nữa.

Không sao cả, tôi sớm cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Dương Dương, xin lỗi cô nhé… Cô cũng giúp tôi nói lời xin lỗi với Ôn Ngôn, tôi thì không đi tìm cô ấy nữa đâu, tôi không còn mặt mũi nào để gặp cô ấy cả.

Sau này cô hãy cố gắng làm việc, Ôn Ngôn nói không hề sai, công ty là nơi để làm việc, không phải là nơi để đấu đá việc trong nhà, không nên làm những chuyện gây ảnh hưởng đến người khác lại còn không có lợi gì cho mình cả.”

Từ Dương Dương thở dài: “Tôi đưa cô ra, đồ của cô nhiều quá.”

Hướng Lệ cũng không hề từ chối, nhất thời trong lòng bỗng trở nên khá phức tạp, trước đây cô ta đối xử với Từ Dương Dương cũng không hề tốt, không ngờ đến cuối cùng thì lại là Từ Dương Dương tiễn cô ta rời khỏi đây.

Tiễn xong Hướng Lệ, Từ Dương Dương đi đến bộ phận thiết kế, nhìn thấy Ôn Ngôn liền kể lại chuyện Hướng Lệ bị đuổi việc.

Ôn Ngôn có vẻ lơ đễnh nói: “Có lẽ là An Tuyết Ly đã tiết lộ cô ta ra, không có cách nào khác cả, chị cũng không có cách nào giữ cô ta ở lại được, hiện giờ tâm trạng của Mục Đình Sâm nhất định là rất tồi tệ, chị không cách nào mở.

miệng được.”

Từ Dương Dương yếu ớt hỏi: “Chị Ôn Ngôn, có chuyện gì xảy ra vậy? Mục tổng làm sao mà lại biết được chứ? Thế anh ấy định xử lý như thế nào? Dẫu sao thì đó cũng là dì nhỏ của anh ấy…

Hai tay Ôn Ngôn chống lấy cằm, đôi mắt vô thần nhìn ra phía trước: “Chị không biết, nói chung là… sau này chắc là thiên hạ cũng sẽ được thái bình rồi.

Con người đều là có giới hạn cả, An Tuyết Ly không ngừng thăm dò giới hạn cuối cùng của Mục Đình Sâm, sớm đã đến giới hạn của anh ấy rồi, chị cũng đã nhịn đến cùng cực rồi.”

Đường Xán nói xen vào: “Dương Dương, em còn ở đó tám chuyện gì thế hả? Còn không mau đi về đi làm đi, em thế này có thể coi là làm việc riêng rồi đấy nhé.”

Từ Dương Dương bĩu môi: “Chị Ôn Ngôn còn chưa nói gì mà, anh lại đã bắt đầu lên lớp với em rồi, em vừa mới đến đây được có vài phút mà? Được rồi, được rồi, em đi đây, buổi tối đi làm về anh nhớ mua thức ăn đấy nhé, hôm nay em phải làm tăng ca.”

Đường Xán nhăn nhó mặt mày: “Không thể đi ra ngoài ăn sao? Anh không muốn đi mua thức ăn, em biết là anh không biết mua mài!”

Từ Dương Dương trợn mắt nhìn anh: “Nhất định phải đi!

Lần đầu lạ, lần sau sẽ quen, đi ra ngoài ăn rất là lãng phí, đợi em đi làm về thì sẽ nấu món ngon cho anh, anh chỉ đi mua đồ ăn mà đã tủi thân thế à?”

Đường Xán trên miệng thì vẫn muốn từ chối, nhưng đáy mắt thì đã ánh lên vẻ mừng rỡ: “Trình độ nấu ăn của em có thể khiến cho anh ăn thành đoản mệnh đấy…”

Từ Dương Dương lập tức giơ nắm đắm lên, rồi cô quay người đi mắt.

Ôn Ngôn có chút ngưỡng mộ: “Hai người như thế này…

thật là rất tốt.”

Đường Xán nhướng lông mày lên: “Cuộc sống không cần quá nhiều tiền bạc, dối trá, một năm bốn mùa, ngày ăn ba bữa, cùng chăm sóc lẫn nhau, cố gắng đừng để lại điều tiếc nuối gì là được rồi.”

Ôn Ngôn lập tức tưởng tượng ra hình ảnh mà Đường Xán vừa mới miêu tả, nếu như ngay từ đầu cô và Mục Đình Sâm không phải là gặp nhau trong cảnh như thế, có thể yêu đương như những cặp đôi bình thường khác thì chắc có lẽ sẽ không có nhiều chuyện như thế chăng? Cô cũng muốn có một cuộc sống bình thường êm đềm, một năm bốn mùa, ngày ba bữa ăn, cùng nắm tay nhau nhìn hoa nở hoa tàn, nhìn thế giới phồn hoa này, để đến cuối cũng không còn để lại tiếc nuối nào nữa.

Buổi chiều lúc hết giờ làm việc, trong tay Ôn Ngôn vẫn còn một chút việc vẫn chưa xử lý xong nên ở lại làm thêm một lúc.

Đến lúc cô đi về thì hầu hết mọi người ở tầng này đều đã đi về rồi, đi ra khỏi tòa nhà, sắc trời bên ngoài đã dần mờ tối, thành phố bị ánh đèn nê ông sặc sỡ chiếu rọi trở nên lộng lẫy huy hoàng, có một vài ngôi sao đang lấp lánh lẻ loi trên bầu trời đêm, giống như là đang nhìn ngắm xuống mặt đất ồn ào náo động này.

Gió về đêm đã bắt đầu có chút đìu hiu, vào mùa này thì vừa dễ chịu, không nóng cũng không lạnh.

Lững thững đi bộ trên con đường đông đúc, Ôn Ngôn đưa mắt nhìn các cửa hàng ở xung quanh, con phố này rất phồn hoa, tắc đất tắc vàng, bán đều là những mặt hàng xa xỉ, trước đây, cô đi ngang qua đây mỗi ngày, nhưng mà đều không hề ngừng lại nhìn, cũng chưa hề có cơ hội đi dạo phố ở đây.

Cô sớm đã gọi điện thoại cho má Lưu nói là sẽ về muộn một chút, thế nên cũng sẽ không về nhà ăn cơm, vừa hay có thể nhân cơ hội này mà đi lòng vòng, không cần đi về nhà vội.

Tiểu Đoàn Tử ngày càng lớn rồi, cũng càng ngày càng quậy phá, đồ chơi thì vứt lung tung khắp nhà, lộn xộn vô cùng, má Lưu hàng ngày phải dọn dẹp vô số lần, đợi đến khi cô đi làm về thì cũng lại tiếp tục dọn dẹp, nhưng mà cũng may là đợi đến hè thì Tiểu Đoàn Tử sẽ phải đi nhà trẻ rồi.

Đúng thế, thoáng chốc mà đã bao nhiêu năm trôi qua, giờ hồi tưởng lại còn cảm thấy là không thể nào tin được, cô và Mục Đình Sâm lại có thể có con với nhau, lại còn sắp ba tuổi rồi nữa.

Đột ngột nhìn thấy có một cặp đôi thanh niên đang dắt tay nhau đi ngang qua, cô gái đó còn tựa đầu vào bờ vai của chàng trai đó nữa, trên gương mặt cô ấy nở ra một nụ cười đầy hạnh phúc, hóa ra khi ở bên cạnh người mà mình yêu thương thì trong ánh mắt đúng là như có tia sáng vậy…

“Em đang đợi ai vậy?”


mà cũng là anh đích thân đi chọn đồ ăn đấy, em thì lại ở ngoài không chịu về nhà, điện thoại thì lại không gọi được.”

Ôn Ngôn thấy hơi thắc mắc, liền lục lọi điện thoại ở trong túi xách ra, thì mới phát hiện là điện thoại hét pin tắt máy rồi, cô có chút hồi hận: “Thật là ngại quá, buổi chiều em hơi bận, không để ý là điện thoại sắp hét pin.

Hôm nay là ngày mặt trời mọc đẳng Tây hay sao mà anh lại thế? Em còn tưởng là… thời gian này anh sẽ rất bận, không có thời gian đến thăm Tiểu Đoàn Tử chứ?”

Anh ôm cô lên xe: “Đầy là em tưởng thế, vì sao mà anh lại bận chứ? Không có chuyện gì đặc biệt để anh phải vướng bận rồi lãng phí thời gian bên vợ con của anh cả.

Đi nào, về nhà, Tiểu Đoàn Tử và má Lưu vẫn còn đang đợi chúng ta về ăn cơm đấy.”

Ôn Ngôn bật cười: “Em có lúc cảm thấy là, kỳ thực thì ông trời đối xử với em không hè tệ.”

Mục Đình Sâm không hiểu ý của cô định nói gì: “Thế có nghĩa là sao chứ? Tại sao lại có cảm giác cứ như là “cảm nhận xuất phát từ đáy tim” là sao? Em đang muốn cảm thán chuyện gì chứ?”

Cô áy lắc đầu: “Không có gì, đi thôi, về nhà.”

Về đến khu chung cư, Ôn Ngôn xuống xe trước, Mục Đình Sâm đi tìm chỗ đề đỗ xe.

Chỉ có một đoạn đường rất ngắn, thế nên cô cũng không hề đợi anh, muốn đi về nhà xem có lộn xộn quá không, rồi còn dọn dẹp trước một chút, tránh cho người có bệnh sạch sẽ như anh lại cảm thấy khó chịu.

Không ngờ là vừa bước chân vào cửa thì cô tròn mắt, nhà cửa rất gọn gàng sạch sẽ, đồ chơi của Tiểu Đoàn Tử đều đã được dọn vào trong rổ đồ chơi, sàn nhà thì sạch không có một hạt bụi, trên bàn ăn thì thức ăn đều nóng hồi, thơm phưng phức, má Lưu vẫn còn đang bận bịu ở trong bếp.

Xem ra đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mỗi lần Mục Đình Sâm đến là Tiểu Đoàn Tử đều rất ngoan ngoãn.

Tiểu Đoàn Tử tay cầm một hộp sô cô la đưa cho cô: “Mẹ ơi, đây là bố mua về đấy, nói là mẹ nhất định sẽ thích ăn, con đã nếm hộ mẹ một viên rồi, ngọt lắm!”

Ôn Ngôn đặt túi xách ở trong tay xuống, bé Tiểu Đoàn Tử: lên: “Bố sao lại mua cái này thế? Con còn nhỏ, ăn là sẽ hỏng răng đấy, lẽ nào lại thật là mua cho mẹ à?”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play