Mặc dù như vậy, An Tuyết Ly vẫn nghe thấy một chút bát thường: “À, Hướng Lệ, cô đang làm gì vậy? Sao tôi nghe giọng của cô có chút kì lạ?”

Hướng Lệ nhìn vào Ôn Ngôn rồi hít một hơi và nói: “Không có gì, tôi vừa tan làm về đến nhà, có lẽ do đi đoạn đường dài, nên tôi thở có chút hỗn hến.

Tôi gọi cho cô là có chuyện muốn nhờ cô, Mục tổng cho là năng lực của tôi không tốt, sợ là sẽ sa thải tôi, An tổng, cô giúp tôi nói vài lời tốt đẹp với Mục tổng đi, tôi ở Mục thị nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới ngồi được lên ghế Trưởng phòng, vì vậy tôi không muốn mắt đi miếng ăn này,”

Điện thoại phía An Tuyết Ly im lặng một lúc, qua hơn mười giây An Tuyết Ly mới mở miệng nói: “Chuyện của công ty, tôi không thể quản lý, cô cũng biết, tôi bây giờ không ở Mục thị, làm sao tôi có thể dễ dàng cùng Đình Sâm nói chuyện này? Nó làm việc ấy luôn có ý kiến của mình, tôi cũng không phải không muốn giúp cô, nhưng thực sự bây giờ lực bất tòng tâm.

Như này đi, cô cứ yên tâm rời đi, tôi sẽ cho cô một khoản bồi thường, cô thấy sao? Chuyện cô tìm công việc mới, tôi cũng sẽ giúp cô, đối đãi khẳng định sẽ không kém hơn ở Mục thị.

Mặt Hướng Lệ tái xanh lại, những lời này giống hệt với những lời Ôn Ngôn nói vừa nãy, cả việc trước đó thương lượng tốt cũng giống y đúc.

Cúp điện thoại, Hướng Lệ giống như một quả bóng bị xịt hơi, không nói lời nào.

Ôn Ngôn biết Hướng Lệ sẽ không gấp gáp bỏ chạy nữa, liền bỏ cô ta ra: “Thế nào? Tôi đã nói rồi, tôi hiểu bà ta hơn cô, bây giờ là tình thế nào, trong lòng cô vẫn chưa nhận ra à?”

Hướng Lệ ngoan ngoãn hỏi: “Bây giờ cô muốn tôi làm gì?

Ở trong tay của cô coi như là không may mắn của tôi.”

Ôn Ngôn thở dài một hơi: “Tôi chẳng bắt cô làm gì nhiều cả, ngay bây giờ cô chỉ cần kể hết lại cho tôi những chuyện mà An Tuyết Ly đã sai cô làm là được rồi.”

Bây giờ đương nhiên Hướng Lệ sẽ không giúp An Tuyết Ly che giấu gì nữa: “Đúng vậy, cô đoán đúng rồi, tôi đã gửi bản thảo thiết kế của cô cho Tiết Dương bằng máy tính của Từ Dương Dương.

Tiết Dương là bạn học ở trường đại học của tôi trước đây.

Sau này không còn liên lạc nên miễn cưỡng cũng có thể xem người quen.

Tôi cũng chú ý đến hành động của anh ta… Nhưng bản thảo thiết kế của cô là An tổng đưa cho tôi, cô ta đã yêu cầu tôi làm việc này.

Tôi hỏi cô ta tại sao, và những gì cô ta nói với tôi là cô… không phải là người tốt.

Cô ta muốn đuổi cô ra khỏi Mục gia và Mục thị.

Cô ta cho tôi lợi ích, nhưng cũng không khoa trương như các cô tưởng tượng.

Tôi giúp cô ta đơn thuần là vì lúc còn ở Mục thị cô ta đối xử với tôi rất tốt.

Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tôi biết mình không thể tiếp tục ở lại Mục thị được nữa, tôi chấp nhận.”

Sau khi trầm mặc một lát, Ôn Ngôn nhẹ nhàng nói: “Tôi không định đuổi cô đi, cô cũng chỉ là nạn nhân bị An Tuyết Ly lừa.”

Hướng Lệ có chút kinh ngạc: “Thật sao? Cô không định…

bảo Mục tổng sa thải tôi sao?” Ôn Ngôn mím môi: “ Đúng vậy, chỉ cần sau này làm việc chăm chỉ thì không cần lo lắng về nó nữa.

Công ty là nơi làm việc, không phải nhà hát kịch.

Cô đã tháy rồi, làm những việc này không tốt cho.

cô.

Được rồi, cô có thể đi rồi.”

Ánh mắt Hướng Lệ không còn vẻ khinh thường và hằn học, không nói lời nào, cô ta rời đi thẳng.

Sau khi Hướng Lệ rời đi, Ôn Ngôn cũng không vội vàng rời đi, ngồi xuống ăn cơm.

Từ Dương Dương không hiểu: “Chị Ôn Ngôn, bây giờ chị còn nghĩ đến chuyện ăn cơm sao? Bây giờ đã biết dì của Mục tổng chơi xấu chị, chị còn không mau nói cho Mục tổng biết đi à?”

Ôn Ngôn vừa ăn vừa nói: “Sự thật đã được sáng tỏ rồi, sớm hay chậm thì có sao? Chỉ khi ăn no mới có sức chiến đấu.

Dương Dương, cái tát của chị có đau không? Nếu đau thì ăn thêm đi, bù cho nó.

Mau ăn đi, em muốn ăn gì thì gọi thoải mái đi, bữa này chị mời, đây đều là ý của em nhé, chị không có muốn đánh em đâu.”

Từ Dương Dương lè lưỡi: “Không đau, thực sự không đau chút nào.

Một cái tát đã có thể giúp chị tìm ra sự thật, thật là tiết kiệm mà.

Em biết chị sẽ không thực sự dùng lực đánh em, chị làm đúng cách rồi đáy.”

Ôn Ngôn gắp thêm mấy món vào bát Từ Dương Dương: “Mau ăn đi.

Thực ra… chị không biết có nên nói chuyện này với Mục Đình Sâm hay không, chị luôn cảm thấy là cách anh ấy xử lý nó sẽ không làm chị hài lòng.

Chị đã chịu đựng điều đó đủ lâu rồi.

Lần này, An Tuyết Ly rất quá đáng.

Chị không muốn để bà ta đi và chị cũng không muốn làm cho Mục Đình Sâm xấu hỏ, vì vậy, vẫn nên là để chị tự: giải quyết, ăn xong cơm chị sẽ đi tìm An Tuyết Ly.”

Vẻ mặt Từ Dương Dương trầm ngâm: “Em nghĩ như vậy cũng được… dù sao thì đó cũng là dì của Mục tổng, anh ấy có thể làm gì được? Chị tự mình giải quyết đi, cho dù chị muốn làm gì, em cũng sẽ ủng hộ chị.”

Ôn Ngôn đột nhiên mỉm cười: “Chị đột nhiên cảm thấy những người xung quanh rất tin tưởng chị.

Bất kể chị muốn làm gì, họ đều nói ủng hộ chị, em cũng vậy.”

Sau bữa tối, ra khỏi nhà hàng Bạch Thuỷ Loan, Ôn Ngôn bắt taxi đến Mục trạch.

Sau khi lên xe, cô đã gọi cho Mục Đình Sâm.

Sau cuộc điện thoại để xác nhận là anh không có ở nhà, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Tốt nhất là Mục Đình Sâm không có mặt, hôm nay cô đi tìm An Tuyết Ly, nhất định phải nói rõ chuyện này.

Khi cô đến Mục trạch, mọi con đường đều không bị cản trở, dù có rời khỏi Mục trạch thì mọi người trong nhà vẫn coi cô là Mục phu nhân.

Nghe thấy tiếng bước chân từ cửa, An Tuyết Ly tưởng là Mục Đình Sâm đã về nên vội vàng đi ra chào hỏi, khi nhìn thấy Ôn Ngôn, sắc mặt bà ta chọt trầm xuống: “Cô tới làm cái gì? Cô vào đây bằng cách nào? Cô vẫn giữ chìa khóa Mục trạch sao? Cô và Đình Sâm đã ly hôn, vui lòng giao trả chìa khóa!”

Ôn Ngôn liếc nhìn An Tuyết Ly: “Tôi không có chìa khóa.

Vệ sĩ mở cửa cho tôi.”

An Tuyết Ly cau mày hét lớn ra bên ngoài: “Sau này nếu ai dám tùy ý mở cửa cho loại người như này, thì tự giác rời đi!” Khóe môi Ôn Ngôn hiện lên một tia châm chọc: “Đừng hét, hôm nay tôi đến đây gặp bà có chuyện.

Tôi sẽ rời đi sau khi giải quyết xong, nếu bà bảo tôi ở lại tôi cũng sẽ không ở đâu.”

“An Tuyết Ly, bà hãy nhìn cho rõ, chính Mục Đình Sâm đã không để tôi đi.

Không phải tôi sống chết đòi ở lại bên cạnh anh ấy.

Bà đã làm việc rất vát vả chỉ để xua đuổi tôi khỏi anh ấy, nghĩ mọi cách để đuổi tôi ra khỏi Mục thị, đến loại thủ đoạn như vậy bà cũng có thể đùng được, tôi thật ngưỡng mộ bà, đến cả danh dự của Mục thị bà cũng không cần sao?”

An Tuyết Ly giật mình, nheo mắt lại: “Ý cô là gì? Tôi không biết cô đang nói cái gì.”

Ôn Ngôn đi tới sô pha ngồi xuống, thản nhiên nói: “Đừng giả vờ nữa.

Bây giờ, Mục Đình Sâm đang không có ở đây, bà giả vờ làm cái gì? Đừng nói với tôi là bà không chỉ thị cho Hướng Lệ gửi bản thảo thiết kế của tôi cho Tiết Dương, và gieo tội lên đầu Từ Dương Dương.

Bàn tính này của bà thật lớn.

Lúc đầu tôi nghĩ bà sẽ không làm điều này vì bà rất quan tâm đến Mục Đình Sâm, biết là Mục thị quan trọng như thế nào đối với anh ấy, và nhất định bà sẽ không tham gia vào Mục thị vì ghét tôi, cuối cùng tôi đã Sai.

An Tuyết Ly khit mũi lạnh lùng: “Tôi sẽ không dính dáng đến Mục thị, miễn là cô rời khỏi.

Tôi chỉ nhắm vào cô, bây giờ cô biết rồi, tôi sẽ không giấu giềm, Đình Sâm không biết những gì cô đang nói, đúng không? Nếu biết, nó đã tìm đến tôi từ rất lâu rồi.

Có vẻ như cô đã ở bên Đình Sâm rất nhiều năm và học hỏi không ít thủ đoạn nó.

Cô thật thông minh để có thể tìm ra điều này.

Hướng Lệ kia cũng thật ngu ngốc, để lộ chân tướng dưới mí mắt cô.

Khi cô ta gọi cho tôi, cô đã ở đó, phải không?”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play