Không đợi Mục Đình Sâm nói, anh đã chủ động nhắc tới chuyện này: “Mục tổng, về việc Ôn Ngôn sao chép, tôi có thể đánh cược, tôi đã xem bản nháp thiết kế của cô ấy, nhưng tôi đã giúp cô ấy sửa đổi nhiều chỗ, tôi không chiếm tỷ lệ cao trong tác phẩm của cô ấy, ít nhất là mười phần trăm, tôi không cần phải làm như vậy.

Tôi thực sự muốn ở lại Mục thị để phát triển, không có nơi nào tốt hơn Mục thị, tôi sẽ không làm chuyện hại người không lợi mình.

Không biết Ôn Ngôn đã nói với anh chưa, ngoài tôi ra, còn có một người khác đã xem bản thảo thiết kế của cô ấy… ngay dưới mí mắt tôi, tôi tận mắt chứng kiến.”

Mục Đình Sâm gật đầu: “Tôi cũng không nghi ngờ anh, tôi chỉ muốn biết tình hình thôi.

Cậu thật sự tận mắt chứng kiến… dì tôi xem bản thảo thiết kế của Ôn Ngôn sao?”

Đường Xán khẳng định nói: “Đúng vậy, máy giám sát của công ty chúng ta chỉ có thể lưu lại một tuần, video giám sát ngày hôm đó chắc chắn không còn nữa, nhưng mà tôi sẽ không nhớ nhằm, lúc đó dì của anh ngồi ở vị trí của Ôn Ngôn trò chuyện với tôi, bà ta thuận tay cầm bản thảo thiết kế lên xem, lúc đó tôi không nghĩ nhiều, vì bà ta là dì của anh nên tôi không thể nghĩ xấu được.

Bây giờ xảy ra chuyện, tôi cảm thấy… nên điều tra thì hơn, Ôn Ngôn không thể bị oan uổng được, cô ấy không phải loại người như vậy.”

Ánh mắt Mục Đình Sâm hơi bối rồi: “Vậy nếu… tôi hiểu lầm dì tôi thì sao?”

Anh giống như đang hỏi Đường Xán, cũng giống như đang hỏi chính mình.

Mối quan hệ giữa anh và An Tuyết Ly đã tồi tệ đến mức không thể tôi tệ hơn, vấn đề này chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ của họ trở nên nước sôi lửa bỏng hơn.

Đường Xán hoàn toàn không hiểu ý của anh: “Anh sợ hiểu lầm dì anh nên ngại nghi ngờ bà ta? Vậy còn Ôn Ngôn thì sao? Tôi cả gan hỏi một câu, nếu quả thật là dì của anh làm, anh sẽ bảo vệ bà ta không? Liệu anh có vì vậy mà huỷ hoại sự nghiệp của Ôn Ngôn không? Nếu câu trả lời “có”, vậy thì tôi sẽ coi thường anh lắm.”

Mục Đình Sâm lắc đầu: “Không thể, nhưng néu Ôn Ngôn thực sự sao chép, tôi sẽ bao che cô ấy…”

Đường Xán giật giật khóe miệng: “Anh còn… thật là tiêu chuẩn kép mà.

Bây giờ anh định làm gì? Tiếp tục kéo dài à? Việc nên hỏi dì anh thì vẫn phải hỏi, hỏi cho kỹ vào, hỏi một cách thẳng thắn ấy, nếu hiểu lầm thì cứ từ mặt, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

Như thể đã hạ quyết tâm, Mục Đình Sâm hít một hơi thật sâu: “Tôi biết rồi.

Ăn cơm trước đi.

Đúng rồi, Từ Dương Dương sống với mẹ anh thế nào rồi?”

Đường Xán nhếch môi: “Có thể đừng đề cập đến khuyết điểm riêng tư của người khác hay không? Hai người họ không thể hòa hợp với nhau được, tôi đã cố gắng không cho họ gặp nhau rồi.”

Rõ ràng, giữa mẹ và vợ, Đường Xán đã chọn vợ, dưới tình huống có thể chăm sóc mẹ, lựa chọn này tương đối khôn ngoan.

Nhưng Mục Đình Sâm thì khác, anh không có sự lựa chọn, anh đột nhiên ghen tị với Đường Xán, có thể đưa ra quyết định đúng đắn mà chẳng cần đắn đo.

Buổi chiều, Mục Đình Sâm không đến công ty mà về thẳng Mục trạch.

Thời tiết hôm nay rất tốt, nắng nhẹ, gió xuân ấm áp.

An Tuyết Ly lặng lẽ ngồi đọc sách trong sân, cây cỏ hoa lá trong sân được bà chăm sóc rất tốt, trần đầy sức sống.

.

||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Nếu những chuyện đó chưa từng xảy ra, mọi thứ có thể sẽ rất tốt đẹp…

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, An Tuyết Ly quay đầu lại nhìn Mục Đình Sâm, trong mắt mang theo ý cười: “Đình Sâm? Chiều nay con không cần phải làm việc sao?

Sao đột nhiên con lại về vậy?”

Mục Đình Sâm bước đến chiếc ghế mây đối diện với bà, ngồi xuống: “Tôi muốn hỏi dì một chuyện.”

An Tuyết Ly đóng sách lại, nghiêm túc nhìn anh: “Là chuyện gì vậy? Con hỏi đi.”

Anh nhìn chằm chằm vào mắt bà, hỏi từng chữ: “Dì đã xem bản thảo thiết kế của Ôn Ngôn sao?”

An Tuyết Ly có chút giật mình: “Mẹ coi khi… à, mẹ nhớ rồi, ý con là ngày hôm đó ở công ty sao? Hình như mẹ đã xem rồi, lúc đó mẹ đến công ty muốn nói chuyện với cô ta, cô ta không có ở đó nên mẹ ngồi vào chỗ của cô ta nói chuyện phiếm với người thanh niên tên Đường Xán, thuận tay cầm lấy đồ trên bàn nhìn thoáng qua, nếu con không nói thì suýt nữa mẹ đã quên mát rồi, hình như là bản thảo thiết kế, đồ rất quan trọng sao? Cô ta cứ bày nó ở trên bàn như vậy, mẹ tưởng là không quan trọng… lúc đó không phải Đường Xán cũng ở bên cạnh mẹ sao? Mẹ không làm gì sai đúng không?”

Mục Đình Sâm suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Dì có chắc… sau khi xem bản thảo thiết kế dì chưa nói với ai về nội dung của bản thảo thiết kế không?”

An Tuyết Ly cau mày: “Lúc đó mẹ vốn đã không quan tâm lắm, cứ tưởng là thứ không quan trọng, sao phải nói cho người khác biết chứ? Ngoại trừ vài phu nhân thường đi uống trà tán gẫu với mẹ, mẹ còn có thể nói với ai? Huống chi họ không có hứng thú với những thứ này.

Chờ đã…

trước đó con nói công ty dính vào vụ sao chép, chẳng lẽ là Ôn Ngôn bị cáo buộc sao chép sao?”

Mục Đình Sâm không nói lời nào, coi như là đã chấp thuận.

Vẻ mặt An Tuyết Ly buồn rười rượi: “Mẹ cảm tháy… người như Ôn Ngôn sẽ không sao chép đâu đúng không? Có phải vì bản thảo thiết kế của cô takhông sắp xếp lại cần thận nên bị người khác nhìn thấy không? Con nghi ngờ mẹ cũng bình thường, bởi vì mẹ đã xem bản thảo thiết kế của cô †, nhưng mẹ không có lý do gì để làm như vậy.

Mẹ ghét cô t, nhưng mẹ sẽ không đặt danh tiếng của Mục thị vào đó.”

An Tuyết Ly không có sơ hở gì, thậm chí còn nói thay cho Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm không khỏi khó chịu: “Nếu theo như những gì dì nói thì là do bản thiết kế của cô ấy không sắp xếp kỹ, vậy thì không biết bao nhiêu người đã xem rồi, bây giờ tôi cũng không biết làm cách nào để điều tra, chỉ có thể đến gặp nhà thiết kế đã tố cô ấy sao chép.”

An Tuyết Ly đồng ý với cách làm của anh: “Vì ở đây chúng ta không thể điều tra được, con chỉ có thể đi tìm nhà thiết kế kia, dù sao cũng là bị anh ta tố sao chép, rốt cuộc là ai sao chép ai, chỉ cần hỏi anh ta là biết.

Anh ta chắc chắn sẽ không thừa nhận, thừa nhận chính là huỷ hoại sự nghiệp của anh ta, không phải là trò đùa, khi con thẳm vấn nên khôn khéo một chút.”

Có thể là do An Tuyết Ly vừa nói thay cho Ôn Ngôn, thái độ của Mục Đình Sâm đối với bà cũng nhẹ nhàng hơn một chút: “Tôi biết rồi, bà tiếp tục đọc sách đi, tôi đi ra ngoài trước, tối nay tôi sẽ không về ăn tối.”

An Tuyết Ly rất sẵn lòng đồng ý: “Bây giờ xảy ra chuyện như thế này, con khó tránh khỏi muốn tiếp xúc với Ôn Ngôn… bình thường mẹ không cho phép con tìm cô ta, đây là ngoại lệ, chỉ cần con về nhà qua đêm, làm gì cũng được, trễ cỡ nào cũng phải về.”

Mục Đình Sâm đồng ý trước nay chưa từng có, khuôn mặt An Tuyết Ly rạng rỡ hiếm tháy, đã lâu lắm rồi bà mới cùng Mục Đình Sâm hoà hợp như vậy, điểm đột phá này còn là vì Ôn Ngôn, Ôn Ngôn đối với anh quan trọng như vậy sao…

Đến công ty, Mục Đình Sâm bảo Đới Duy đi tra nhà thiết kế đã tố cáo Ôn Ngôn, được biết nhà thiết kế này hiện đang tham gia hoạt động ở nước ngoài, dự kiến sẽ về nước sau ba ngày nữa, anh chỉ có thể đợi đối phương quay về hãng nói.

Mặc dù nhà thiết kế đó không ở trong nước, nhưng cũng không nhàn rỗi, đồng thời gửi thư luật sư cho Mục thị và Ôn Ngôn.

Trước đó Mục thị đã yêu cầu được gặp nói chuyện với nhà thiết kế kia, nhưng họ từ chối, rõ ràng là muốn kiện đến cùng, không chấp nhận dàn xếp riêng.

Hoặc chính là sĩ diện, treo Mục thị, chờ đên cuôi cùng sẽ tống tiền nghiêm trọng một khoản phí bồi thường..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play