An Tuyết Ly đột nhiên đập mạnh dao nĩa trong tay lên bàn: “Người Mục gia không thể nhút nhát như vậy, sau này người con gái Tiểu Đoàn Tử cưới nhất định phải là người môn đăng hậu đối, có giáo dưỡng, không làm ra loại chuyện đó.”

Lời nói này đến, là ý chỉ Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm không môn đăng hậu đối, lại còn là người không có giáo dưỡng?

Ôn Ngôn nhéch miệng: “Vậy cũng không chắc, lỡ như Tiểu Đoàn Tử cưới người là mình thích, không môn đăng hậu đối thì sao? Cháu và Mục Đình Sâm cũng sẽ không ngăn cản hai đứa nó, bọn cháu rất tiền bộ.”

Chỉ cần Ôn Ngôn cãi lại, An Tuyết Ly liền khiêu chiến đến càng nói càng nặng: “Chuyện này cô không làm chủ được, chỉ cần tôi còn chưa chết, thì cô nói không tính.

Chuyện Mục gia, làm sao có thể tùy theo cô làm ảu? Cô cho rằng Mục Đình Sâm thích cô, cô có thế muốn làm gì thì làm sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ”

“Đủ rồi!”

Mục Đình Sâm gầm nhẹ một tiếng, đứng lên: “Dì nhỏ, dì đang làm cái gì vậy? Ôn Ngôn chọc tới dì sao? Tại sao dì phải một mực nhằm vào cô ấy? Lúc dì ở bệnh viện cũng là cô ấy một mực chăm sóc đến nỗi người cũng gây đi, dù là dì không cảm kích, cũng hẳn là nên buông xuống ít nhiều thành kiến với cô ấy chứ, đến nỗi ăn cơm cũng phải đấu chọi gay gắt sao? Dì là trưởng bối không sai, nhưng dì cũng chỉ là dì nhỏ của cháu thôi.

Mục gia là cháu làm chủ, cô ấy thích thế nào, thì như thế ấy, xin dì sau này đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà náo loạn không vui nữa.

Cô ấy mới là nữ chủ nhân Mục gia, đây là nhà cô ấy, cô ấy muồn làm gì thì làm cái đó! Dì vì cháu mà bị phế đi một chân, là cháu nợ dì, không phải cô ấy nợ dì.”

Mặc dù Mục Đình Sâm đang ra mặt vì Ôn Ngôn, nhưng bây giờ Ôn Ngôn lại không vui nổi, lời nói này có chút nghiêm trọng, An Tuyết Ly phách lối với cô không phải là ÿ vào Mục Đình Sâm tôn trọng sao? Hiện tại Mục Đình Sâm rõ ràng đứng ở bên phía cô, mặt mũi An Tuyết Ly không có chỗ đặt, không hạ bậc xuống, làm sao mới kết thúc?

Quả nhiên, hốc mắt An Tuyết Ly chốc lát chứa đầy nước mắt, giống như là không cần tiền, nói khóc là khóc, nhìn qua ủy khuất giống như tất cả mọi người đều đang bắt nạt bà ấy vậy.

Bà tức giận trừng Ôn Ngôn một chút, cầm gập lên hờn dỗi rời khỏi bàn ăn, lúc lên lầu, không biết là vô tình hay có ý, bị ngã.

Mục Đình Sâm vẫn là không đành lòng, đi lên trước đỡ bà, không ngờ tới An Tuyết Ly liền hất tay anh ra: “Đình Sâm,cháu làm dì quá thất vọng, bị một người phụ nữ xoay vòng vòng, còn nói với dì ra như vậy.

Ai đối tốt với cháu, cháu không nhìn ra sao? Ngày đó ở sân bãi đổi lại là Ôn Ngôn ở đó, nó sẽ liều lĩnh cứu cháu sao? Dì vì cháu mà thành bộ dáng này, quay đầu đến một người ngoài cũng không bằng, vậy mà cháu ở trước mặt cô ta, nói ra những lời đó khác gì sỉ nhục dì? Được, cháu nói không sai, cô ta mới là nữ chủ nhân Mục gia, mới là người thân của cháu, dì đi còn không được sao?!”

Hai tay Mục Đình Sâm siết thành quyền, lại chậm rãi buông ra, ngữ khí chậm lại không ít, hiển nhiên cũng là đang cật lực khắc ché và nhẫn nại: “Dì nhỏ, đừng náo nữa được không? Cháu biết dì cũng là vì cháu mới biến thành cái bộ dáng này, nhưng Ôn Ngôn có lỗi gì? Cháu sẽ không để dì đi, bộ dạng này của dì còn muốn đi đâu? Dì nhằm vào cô ấy như thế là có ý đồ gì? Làm cho cháu và cô ấy ly hôn sao? Không có khả năng, ngoại trừ cô ấy, ai cháu cũng không muốn.”

Từ trong ngữ điệu của anh có thể nghe được anh có bao nhiêu bất đắc dĩ, một bên là người vợ có tình cảm chân thành, một bên là dì nhỏ vì mình mà thành người tàn phế, anh phải làm thế nào mới có thể làm cho mối quan hệ duy trì hòa bình đây?

An Tuyết Ly không nói lời nào, chỉ là ngồi ở bậc thang nhịn không được mà khóc lên.

Mục Đình Sâm sắp sụp đổ mát rồi: “Cháu sai rồi dì nhỏ…

Đừng khóc được không? Vừa rồi cháu không nên nói như: vậy, xem như cháu không đúng, được không? Cháu chỉ là… Bởi vì chuyện làm ăn có chút bực bội, phương thức nói chuyện không đúng, nhưng cháu thật sự hi vọng dì đừng nhằm vào Ôn Ngôn nữa.”

Từng câu từng chữ của anh đều là nói cho Ôn Ngôn, An Tuyết Ly nghe đến hỏa khí thượng đầu, hướng phía về phía nhà ăn lớn tiếng nói: “Cô đã nghe chưa Ôn Ngôn?

Bây giờ cô đang rất đắc ý đúng không? Mặc kệ cô tính ké nó thế nào, tai họa nó làm sao, nó đều nói thay cho cô, vẫn yêu cô như cũ, lương tâm của cô không biết cắn rứt sao?!”

Mục Đình Sâm đưa tay vuốt vuốt mi tâm, đau đầu vô cùng, chuyện phụ nữ nói chuyện còn khó đối phó hơn chuyện của công ty anh, anh không có cách nào rồi.

Ôn Ngôn phí phần lớn sức lực mới không cãi nhau với An Tuyết Ly, cô tính toán Mục Đình Sâm cái gì? Tai họa cho anh làm sao? Dựa vào cái gì mà cô phải lương tâm cắn rứt? Nếu không phải xem tinh thần An Tuyết Ly không bình thường, cũng sợ Mục Đình Sâm khó xử, cô thật sự sẽ không nhẫn nại như thế.

Thế nhưng lời này của An Tuyết Ly lớn như thế, má Lưu và hạ nhân Mục gia đều nghe thấy được, má Lưu là người nhìn Ôn Ngôn lớn lên, sao có thể để Ôn Ngôn chịu ủy khuất như vậy? Lập tức không quan tâm lao ra chỉ vào mũi An Tuyết Ly mắng: “Bà là cái thá gì? Hôm nay tôi có không còn công việc này thì cũng phải nói cho rõ ràng! Nhiều năm như vậy bà đã làm được gì cho thiếu gia? Đừng nói là chăm sóc, đến liên hệ cũng rất ít, hầu như không có, bây giờ trở về, cũng vì một lần ngoài ý muốn bị phế chân vì thiếu gia, liền diễu võ giương oai.

Bà không nhìn xem lúc bà ở bệnh viện là ai cực nhọc ngày đêm chăm sóc mà, không thể nghỉ ngơi yên ổn vì trông coi mà, làm người phải có lương tâm, Ngôn Ngôn nhà chúng tôi có lỗi gì với bà? Bà là dì nhỏ của thiếu gia, cũng không phải là dì nhỏ của nó, nó có thể chịu đựng bà đến bây giờ, hết lòng chăm sóc.

Đừng nói cái gì mà tinh thần bà không bình thường, tôi nhìn bà rất bình thường, bà chính là cố ý gây sự, đừng nói là mẹ ruột của thiếu gia không còn nữa, nếu như còn, cũng không ương ngạnh như bài! Bà đây là về tìm nơi nương tựa chỗ thiếu gia chúng tôi? Tìm nơi nương tựa thì bỏ đi, bà còn đầu to nói mình là nữ chủ nhân cơ? Đáng tiếc, Mục gia không cần trưởng bối như bà làm chủ, bà nhất định phải gièm pha đến nỗi Ôn Ngôn và thiếu gia ly hôn bà mới vui sao? Bà dựa vào cái gì?!”

Ôn Ngôn giật nảy mình, xông lên trước muốn ngăn cản má Lưu, Lâm quản gia động tác nhanh hơn cô một bước, ôm má Lưu kéo ra: “Thiếu gia, má Lưu chỉ là không nhìn được phu nhân bị ủy khuất, cậu đừng để trong lòng.”

Mục Đình Sâm vẫy tay, ra hiệu Lâm quản gia mang má Lưu đi ra ngoài, hiện tại đã đủ loạn, âm thanh huyên náo làm anh bực bội không thôi.

An Tuyết Ly bị má Lưu nói một tràng tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh: “Mục gia lúc nào đến phiên một hạ nhân như bà nói chuyện?! Đến bà cũng có tư cách mắng tôi sao? Cả cái Mục gia này đều sắp đổi thành họ Ngôn rồi!”

Có thể là già néo đứt dây*, An Tuyết Ly náo nhiều, Ôn Ngôn cũng tê liệt rồi, thời điểm mới nhìn thấy An Tuyết Ly, rõ ràng là một bộ đoan trang ưu nhã, hình tượng đẹp đến mức không gì sánh được, hiện tại xem ra, chính là cái bom hẹn giờ tinh thần thất thường cảm xúc không ổn định, không chừng lúc nào nổ một lần, nỗ tất cả mọi người hoàn toàn thay đổi.

(Già néo đứt dây”: mọi sự mọi vật khi phát triển đến cực điểm, nếu vượt qua giới hạn tất sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.

Già néo đứt dây.) Cô nhàn nhạt tại đứng ở một bên nhìn xem, không tiến lên, An Tuyết Ly nghĩ cô như thế nào không quan trọng, chỉ cần trong lòng Mục Đình Sâm hiểu rõ là được rồi..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play