Kỳ Lạ Từ Dương Dương vỗ nhè nhẹ lên lưng anh: “Em thật sự là không sao cả, em không tính toán với bà DIẾ-Ì được rồi, bà ấy chẳng qua là trách em, vì sự tồn tại của em mà ảnh hưởng đến việc anh và con kế của bà ấy kết hôn, ảnh hưởng đến hôn nhân của bà ấy, tuy rằng đó là sự lựa chọn của anh, nhưng mà chuyện này không nên do chúng ta phải gánh chịu.

Em đã Lệ hôn với anh, sống cùng với anh những ngày tháng còn lại, người khác nghĩ thế nào đều không quan trọng.

Được rồi, anh ngủ một giác, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn thôi, cuối tuần em sẽ đến với anh, thế có được không?”

Đường Xán ôm cô không chịu buông tay: “Anh không muốn em đi về, ở lại đây đi.

Chúng ta sinh một đứa con đi? Em có thai thì chắc là mẹ em sẽ không còn bắt em ở nhà mẹ đẻ nữa, anh muốn hai người chúng ta sống với nhau, không muốn sống cô đơn một mình như thế này nữa, anh sẽ bị mẹ mình giày vò đến phát điên mắt thôi.”

Nhìn thấy anh như thế Từ Dương Dương cảm thấy có chút xót xa: “Làm sao mà muốn có thai là có thai ngay được chứ? Lại chẳng phải từ từ mới được à? Em biết là trong lòng anh tháy khó chịu, nhưng mà… BE thì bà ấy cũng là mẹ của anh, em cũng không biết phải làm thế nào nữa,”

Sau khi đưa Từ Dương Dương về, Đường Xán cũng không quay về biệt thự, Bạch Mộ Tinh gọi điện thoại anh cũng không hề nhấc máy, hiện giờ anh không muốn để tâm đến bất cứ chuyện gì hét, đến cuối cùng Bạch Mộ Tình sẽ đi đến khách sạn thôi, việc ăn ở đi lại của bà thì không cần phải lo lắng, anh giờ mà mềm lòng, có lần thứ nhất thì sẽ có vô số lần sau, cuối củng thì mọi người không cách nào sống thoải mái được.

Anh ở trong xe đến tận đêm khuya rồi mới đi về, khiến anh không ngờ đến được là Bạch Mộ Tinh lại đứng đợi ở trước cửa, bộ dạng nhất định phải bám lấy anh.

Anh không thèm để ý gì đến Bạch Mộ Tinh, mở cửa đi vào nhà.

Bạch Mộ Tinh bám theo sau lưng anh đi vào cửa, nước mắt lưng tròng: “Bởi vì một con đàn bà mà con lại muốn gây khó dễ cho mẹ sao.

Được thôi, mẹ sẽ không chĩa vào cô ta nữa, như thế là được rồi chứ gì?

“Nhưng mà con cũng đừng hy vọng là mẹ sẽ đối xử tốt với cô ta đến mức nào, hai đứa đã kết hôn rồi, mẹ có nói gì nữa thì cũng không có tác dụng.

Chỉ là không ngờ là đến cuối củng thì bà mẹ ruột này lại không bằng một người ngoài.”

Những lời nói này rắt chói tai, nghe qua thì chẳng thấy gì, nhưng thực té là lùi bước để tắn công, Đường Xán cười lạnh lùng nói: “Bà đương nhiên là không bằng cô ấy rồi, trong lòng của tôi, bà mới là người ngoài.”

Bạch Mộ Tỉnh sững người ra, không còn bình tính được mà trở nên rất kích động: “Mẹ mới là người ngoài? Đường Xán, con nói những lời này có lương tâm không vậy? Ít nhát thì mẹ có đi tái hôn vẫn còn lo cho con được mấy năm, bố con buông tay ra đi như thế, mẹ với con đã là tận tình tận nghĩ lắm rồi! Lẽ nào con còn muốn mẹ còn trẻ như thế mà ở vậy nuôi con Co UY 29.

0 0o) lì.

0.009 /00l.

..

0sống nửa chết, sống cuộc sống không nhìn thấy mặt trời mới là đúng lẽ sao?”

Đường Xán chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, không còn muốn tiếp tục cuộc cãi vã không có ý nghĩa gì nữa, anh chưa bao giờ oán trách việc bà tái giá, thậm chí là bỏ rơi anh lại không thèm bận tâm, anh chỉ hy vọng là bản thân anh không gây ảnh hưởng đến sự lựa chọn và cuộc sống của bà, thì bà cũng không nên đến gây rắc rối cho anh mà thôi.

Sáng ngày hôm sau, lúc Đường Xán tỉnh dậy thì Bạch Mộ Tinh lần đầu tiên trở thành một người mẹ hiền hậu, còn chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh nữa, giống như là chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra vậy.

Từ tối ngày hôm qua anh đã bắt đầu bị đau đầu, sáng hôm nay cũng không hề giảm bớt chút nào, không muốn ăn gì cả, cứ thế đi thẳng đến công ty.

Đên tòa nhà Mục thị, lúc đi vào thang máy, trong thang máy gần như đã kín người, tiếng ồn ào bên tai lại càng khiến cho anh cảm thấy đau đầu hơn, thậm chí còn gây nên phản ứng khó chịu hàng loạt của cơ thể nữa, nhìn mọi vật cũng trở nên lờ mờ.

Đợi đến khi đến được tầng làm việc, anh loạng choạng tìm đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, có người nhìn thấy trạng thái của anh không được tốt, đi đến lo lắng hỏi: “Không có chuyện gì chứ? Sao mà sắc mặt của anh nhìn tệ quá vậy?”

Đường Xán nói với giọng yếu ớt: “Có thể giúp tôi rót một cốc nước nóng không?”

Lúc này, Ôn Ngôn đi đến: “Vậy tôi giúp anh rót, anh đây là bị sao vậy? Nhìn sắc mặt của anh rất đáng sợ, trắng bệch cả ra, khó chịu chỗ nào à? Khó chịu thì đi khám xem thế nào, đừng có mà cố chịu đựng.”

Đường Xán đã đau đầu đến mức không thể nói được gì cả, chỉ khó chịu, nằm bò trên mặt bàn.

Uống nửa cốc nước nóng, một lúc sau anh mới cảm thấy khá hơn.

Ôn Ngôn thì vẫn luôn chú ý đến anh, nhìn thấy sắc mặt của anh đã trở nên bình thường mới mở miệng hỏi: “Anh rốt cuộc là sao thế?”

Anh lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vì tối qua ngủ không được ngon, có chút đau đầu, sáng hôm nay tỉnh dậy lại càng đau dữ dội hơn, bây giờ thì đỡ hơn rồi, không có chuyện gì đâu.

Làm nghề thiết kế này thì thường xuyên dùng đến não, thế nên có hơi mệt mỏi, đây cũng không phải là lần đầu tiên, trước đây cũng đau đầu rất nhiều lần, chỉ là lần này có vẻ nghiêm trọng hơn bình thường mà thôi, tôi nghỉ ngơi đủ là được rồi.”

Ôn Ngôn vẫn có chút không yên tâm: “Lần trước anh đi kiểm tra sức khỏe là khi nào vậy? Đi làm kiểm tra xem, vẫn đề sức khỏe thì không thể xem nhẹ được, đừng cho là tuổi còn trẻ thì sẽ không sao.”

Đường Xán bây giờ làm sao mà có thời gian nghĩ đến chuyện này được: “Tôi làm gì mà có thời gian đi kiểm tra sức khỏe? Mẹ tôi sau khi ly hôn đã đến tìm tôi, sau khi quay về thì tỏ ra soi mói Từ Dương Dương, tối hôm qua còn làm mọi chuyện trở nên rất không được vui, tôi và bà ta thì luôn cãi nhau, cũng có thể là bị bà ta chọc tức mà thôi.

Tôi sẽ không thể không lo cho bà ta, dẫu sao thì bà ta cũng là mẹ của tôi, nhưng mà tôi chắc chắn là sẽ không để cho bà ta đến gần cuộc sống của tôi, những ngày tháng như thế thật sự là rất đau khổ,”

Ôn Ngôn lập tức hiểu ra: “Ò, vậy thì chắc là bị chọc tức mà thành thé này thật rồi, tôi có lúc cũng bị Tiểu Đoàn Tử chọc cho tức điên lên, cũng sẽ bị đau đầu, nhưng mà không đáng sợ như anh thế này.

Anh nghỉ ngơi đì, trạng thái tốt rồi thì hãy làm việc, còn không được nữa thì xin nghỉ đi, nhà thiết kế thì phải đảm bảo được chất lượng mới được, số lượng không quan trọng.”

Đến buổi trưa, Ôn Ngôn đi đến phòng làm việc của Mục Đình Sâm để gọi anh cùng đi ăn cơm thì phát hiện ra anh không ở công ty, nghe Đới Duy nói là đã đi ra ngoài từ sớm, hình như là nhận được một cú điện thoại rồi vội vàng bỏ đi.

Ôn Ngôn cảm thấy rất thắc mắc, từ giọng điệu của Đới Duy có thể nghe ra được là, cú điện thoại đó là về việc riêng, chứ không phải là việc công ty.

Cô gọi điện thoại cho Mục Đình Sâm, nhưng mà máy lại bận, đây là một việc rất hiếm khi xảy ra, chuyện này không khỏi khiến cô càng thấy thắc mắc hơn.

Cho đến lúc tan giờ làm thì Mục Đình Sâm vẫn không hề quay lại công ty, nhưng mà cũng đã gọi điện thoại cho cô, nói là ở nhà có khách đến, nói cô về nhà sớm, xe thì anh đã lái đi rồi, thế nên chắc chắn là cô phải tự mình bắt xe về nhà.

Từ trước đến này chưa có một người khách nào lại sộp đến thé, lại có thé khiến cho Mục Đình Sâm coÌ trọng đến như vậy, ôm một bụng thắc mắc bắt xe về Mục trạch, nhìn thây chiếc siêu xe thể thao Lamborghini màu trắng đỗ ở vệ đường trước cổng, nghĩ đấy chắc là xe của vị ‘khách” đó.

Đi đến trước cửa, vẫn chưa đi vào thì cô đã nghe thấy có tiếng nói chuyện của phụ nữ và tiếng cười sảng khoái như tiếng chuông bạc vang lên, chưa nhìn thấy người mà đã nghe thấy tiếng, âm thanh của người phụ nữ đó thật sự là rất dễ nghe…

Cơn ghen tuông như bắt đầu dâng lên trong lòng, cô cau mày đi vào, nhưng mà không có ai phát hiện ra cô đã quay về!

Âm thanh là từ trong phòng khách trước mặt truyền đến, cô đổi dép rồi đi vào, Mục Đình Sâm đang bế Tiểu Đoàn Tử nói chuyện cười đùa với người phụ nữ đó, hai người họ nói chuyện hình như rất hợp cạ, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh có thể nói chuyện với một người phụ nữ nào mà lại vui vẻ đến như thế! Sự dịu dàng của anh rõ ràng là trước đây chỉ dành cho một mình cô mà thôi!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play