Trần Mộng Dao cười hề hề: “Là mình lén lút chạy ra đấy, anh ấy ở công ty, cũng không biết là mình chạy ra ngoài.

Mình là một người sống bình thường, đi ra ngoài dạo phố thì làm sao nào.

Phàm Phàm càng lớn thì càng quậy phá, mẹ của Thiếu Khanh chăm sóc thằng bé ấy một mình cũng đủ mệt rồi, vẫn là khi còn nhỏ là dễ quản, tuy rằng rất hay khóc nhưng mà không chạy tứ tung, đuổi theo thôi mà đã mệt đến gần chết rồi.”

Đường Xán đi đến hỏi: “Đang nói chuyện gì thế?”

Trần Mộng Dao giảo miệng: “Phụ nữ nói chuyện, đàn ông sao lại đi nghe trộm thế chứ? Ăn hạt dẻ, vừa mới rang ra, thơm lắm đấy.”

Đường Xán cầm một hạt lên nhìn kỹ, rất là nghi ngờ: “Cái thứ này ăn ngon thật không đây? Tôi chưa ăn bao giờ, chỉ có đi trên đường từng ngửi thấy mấy cửa hàng bán đang rang, cũng khá là thơm.”

Ôn Ngôn nhét một hạt vào miệng: “Không ngon thì để anh đánh tôi nhé!”

Đường Xán ném thử xong, liền yêu luôn hương vị này, còn nói là đi làm về sẽ mua vài cân cho Từ Dương Dương.

Nhắc đến Từ Dương Dương, Ôn Ngôn hỏi: “Hai người như thế nào rồi? Không lẽ kết hôn lâu như thế rồi mà vẫn không về ở với nhau được à?”

Trần Mộng Dao cũng lập tức vềnh tai lên hóng chuyện, đợi câu trả lời của Đường Xán.

Đường Xán bắt lực gật đầu: “Không sai, cô đoán đúng rồi đấy.

Hiện giờ thái độ của mẹ cô ấy vẫn không hề rõ ràng, không hề vừa lòng về tôi, cũng không hoàn toàn là ghét bỏ tôi, bố cô ấy thì lại khá tốt.

Không sao cả, rồi cũng sẽ có ngày thoát ra khỏi cảnh này thôi, cứ từ LẦU Đúng thế, có rất nhiều chuyện đều là phải từ từ rồi cũng sẽ giải quyết được.

Ôn Ngôn bốc lấy một vóc hạt dẻ, định đứng dậy chuẩn bị đem đi cho Mục Đình Sâm, Trần Mộng Dao liền bĩu môi nói: “Trọng sắc khinh bạn, bà đây mua hạt dẻ đến, cậu thì chỉ nhớ đến gã đàn ông của cậu thôi, cậu nói cái thứ này Mục Đình Sâm có ăn không? Cái miệng của anh ấy kén ăn như thé…”

Ôn Ngôn nhướng lông mày lên nói: “Chỉ cần là mình đưa thì dù có là thuốc độc anh ấy cũng sẽ ăn.”

Sắc mặt của Trần Mộng Dao liền trở nên rất phức tạp: Vậy tại sao mình nấu ăn mà Kính Thiếu Khánh sống chết cũng không chịu ăn? Lẽ nào là vì anh CN 4190119] hề yêu mình sao?”

Chuyện này… Ôn Ngôn ngại ngùng không dám trả lời, bởi vì sợ sẽ đả kích Trần Mộng Dao, Kính Thiếu Khanh là một đầu bếp rất giỏi, sợ sẽ bị máy món cậu ấy nấu đầu độc chét cũng là điều dễ hiểu.

Buổi chiều tan sở, Ôn Ngôn cùng Mục Đình Sâm củng đi về Mục trạch, trên đường tiện thể cũng mua hai cân hạt dẻ rang đường, mùa này ăn hạt dẻ là ngon nhát, chỉ là Mục Đình Sâm không thích cho lắm.

Vừa xuống khỏi xe, Ôn Ngôn đã nhìn tháy Trần Hàm đang đứng ở trước cửa, cô liền đứng lại: “Tại sao không vào trong nhà?”

Thần sắc của Trần Hàm có vẻ lạnh nhạt: “Tôi không vào đâu, chỉ là ở đây để đợi cô về, nói lời tạm biệt với cô.

Tôi quyết định đưa Khương Nghiên Nghiên rời khỏi đây, đưa con bé ra nước ngoài điều trị.”

Chia tay nhau theo cách này đã được Ôn Ngôn tưởng tượng ra trong đầu vô só lần, thế nên cô cũng không tỏ ra có bắt cứ biểu hiện nào: “Ò, vậy thì đi đường thuận lợi, hy vọng là cô ta sớm được bình phục.”

Trần Hàm há miệng ra như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì cả, có lẽ là giữa hai người đã đến mức không còn gì để nói nữa rồi.

Rõ ràng là có quan hệ thân cận nhất, nhưng mà đến cuối cùng lại trở thành không có bắt cứ liên can gì nữa, có lẽ chính là như vậy rồi, kể cả có ở gần như thế này thì cũng có nghĩ lý gì chứ? Hai trái tim đã không bao giờ có thể đến gần nhau nữa rồi.

Sau khi Trần Hàm rời đi, Ôn Ngôn liền đi vào trong nhà, đưa hạt dẻ rang đường cho má Lưu.

Mục Đình Sâm đỗ xe vào trong nhà xong, đi ra hỏi: “Bà ấy đến đây để chào tạm biệt em à?”

Ôn Ngôn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra hết, trả lời: “Đúng thế, bà ấy rời khỏi đây chẳng phải cũng là chuyện sớm muộn thôi sao? Như thế này cũng tốt, cả hai không còn vướng bận gì nữa, chỉ là… như người lạ mà thôi.

Dẫu sao thì bao nhiêu năm nay em cũng đã quen rồi, đối với em cũng không có ảnh hưởng gì hệt.”

Mục Đình Sâm mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô ấy, như là muốn an ủi, nhưng cũng không quá rõ rệt, càng giống như là cưng chiều nhiều hơn: “Anh đi tắm trước đã,”

Nhà họ Từ.

Đường Xán và bố Từ ngồi trên ghế sofa cùng xem tivi, trên tivi đang phát Chương trình gì cũng không quan trọng, dẫu sao thì anh cũng chẳng hề để ý xem, toàn bộ chủ ý đều đặt vào câu chuyện mà bố Từ đang nói, hỏi gì trả lời đấy.

Chỉ cần đến nhà Từ Dương Dương là tinh thần của anh sẽ trở nên rất căng thẳng.

Lúc này, Từ Dương Dương và mẹ Từ đang bận rộn ở trong bếp, không có Từ Dương Dương ở bên cạnh, cả người anh đều không được thoải mái, nhưng mà anh lại không thể không đến, cứ cách vài ba ngày là cảnh tượng như thế này lại được diễn ra một lần, đối với anh mà nói thì đúng là một loại cực hình.

Đột nhiên điện thoại của anh bỗng reo lên, anh đứng dậy đi sang một bên nhắc máy, vốn tưởng là nhân cơ hội nghe điện thoại có thể khiến cho tinh thần được thả lỏng một chút, nhưng mà khi nghe thấy giọng nói ở …

“Mẹ nói cái gì cơ?”

Ở đầu dây bên kia là mẹ của anh, Bạch Mộ Tỉnh: “Mẹ nói, mẹ đang đứng ở trước cửa nhà con, con không ở nhà sao? Vậy thì con mau về nhà mở cửa cho mẹ đi, mẹ đã ly hôn rồi, không có nơi để đi, con là con trai của mẹ, mẹ đến ở tạm nhà con vài ngày cũng không có vấn đề gì chứ hả?”

Đường Xán đưa mắt nhìn về phía bếp, bất lực hạ giọng nói: “Con biết rồi, con sẽ về ngay đây.”

Sau khi cúp máy, anh do dự rất lâu cũng không dám đi thẳng vào trong bếp nói Từ Dương Dương và mẹ Từ là anh có việc gắp cần đi ngay, thức ăn cũng đã náu gần xong rồi, lúc này mà anh rời đi thì mẹ Từ nhất định sẽ càng có ý kiến với anh, cuối cùng, anh chỉ nói với bố Từ một tiếng, đi xuống dưới tầng mới gọi điện thoại cho Từ Dương Dương, nói rõ mọi chuyện với cô.

Quay về đến biệt thự, Bạch Mộ Tinh đã rất sốt ruột đứng đợi ở trước cổng rồi, lại còn kéo theo một cái vali không hề nhỏ nữa: “Tại sao đến giờ này con mới về hả? Buổi tối gió thổi to như thế này, người mẹ sắp bị thổi bay đi rồi.”

Đường Xán mở cửa ra, giúp Bạch Mộ Tinh xách hành lý vào trong nhà: “Tại sao mẹ lại đột ngột đến đây mà không nói trước tiếng nào? Con đang ở bên ngoài, đã về đây một cách nhanh nhát rồi.

Bây giờ mẹ có dự định gì?”

Bạch Mộ Tinh đi đến ngồi lên sofa, tháo giày cao gót ra: ‘Chân đau chết đi được, mẹ đã đi một quãng đường rất là dài… Mẹ có thể có dự định như thế nào chứ? Sau này thì dựa vào con nuôi chứ sao.

Dẫu sao thì con đã quyết tâm là không giúp mẹ, hại mẹ phải ly hôn, lại còn xém chút nữa là ra đi tay trắng nữa, chẳng mang theo được cái gì cả, hiện giờ mẹ chẳng còn gì cả, chỉ có mỗi con là mẹ có thể nương nhờ thôi.

Con bây giờ có nhiều tiền như thế, lẽ nào lại không muốn nuôi mẹ à?”

Nhất thời Đường Xán cũng không biết phải trả lời như thế nào mới phải, chuyện như thé này có thẻ đổ lỗi lên đầu của anh được sao? Anh hơi tức giận, nhưng cũng cố gắng không thể hiện ra, một lúc sau mới nói: “Mẹ ly hôn không có liên quan gì đến con hết, con cũng không có lý do gì mà nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của mẹ cả, bao nhiêu năm qua mẹ cũng có hy sinh gì cho con đâu chứ, lại dựa vào cái gì mà lại PA) hiện rồi chỉ trỏ này nọ? Cuộc đời của con thì con tự mình sẽ lên kế hoạch.

Mẹ là mẹ con, con không thể nào không nuôi mẹ, nhưng mà con sẽ không nuôi mẹ mãi thế, Mẹ đưa con đến cái thế giới này, con có nghĩa vụ tiễn mẹ đi, nuôi dưỡng mẹ khi về già, lo chuyện cuối đời cho mẹ, nhưng mà mẹ hiện giờ vẫn hoàn toàn có thể tự sống được, tìm lắy một công việc nào đó đi, con sẽ kiếm cho mẹ một chỗ ở phù hợp, đợi đến ngày nào mẹ không thể tự chăm sóc mình được nữa thì con sẽ thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng của mình.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play