Trần Hàm sắp xếp lại cảm xúc rồi mới lên lầu tìm Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn vừa định ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô mở cửa với đôi mắt ngái ngủ, hỏi Trần Hàm đang đứng ở cửa: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Trần Hàm nhìn chằm chằm Ôn Ngôn nhìn một hồi, vẻ mặt rất nghiêm túc, trong mắt có chút không nỡ: “Mẹ phải đi đây, tối nay mẹ sẽ về nước ngoài, Khương Quân Thành sẽ không làm phiền nữa, không biết lần sau gặp lại là khi nào, con và Đình Sâm và cả Tiểu Đoàn Tử nhất định phải khỏe mạnh nhé.”

Cơn buồn ngủ của Ôn Ngôn đột nhiên biến mất phân nửa: “Sao lại đột ngột như vậy? Muộn như vậy sao không đợi ngày mai hãng đi?”

Chờ ngày mai, không biết lại sẽ ra sao nữa.

Tất nhiên, Trần Hàm không dám nói ra câu này: “Không sao đâu, đi sớm đi muộn cũng là phải đi, mẹ chỉ nói với con một tiếng, con ngủ đi, mẹ đi đây.”

Một nét cô đơn thoáng qua trong mắt Ôn Ngôn: “Con gọi Mục Đình Sâm đưa hai người đến sân bay, Khương Nghiên Nghiên không tiện, con sẽ cùng giúp mẹ mang hành lý.

Mẹ xuống trước đi, con thay quần áo rồi sẽ xuống.”

Trần Hàm không từ chối, khoé mắt có chút đỏ lên.

Bà cũng không muốn giấu giếm chuyện Khương Nghiên Nghiên đã làm, như vậy sẽ khiến bà càng cảm thấy xấu hỗổ với Ôn Ngôn hơn, nhưng sau khi nói ra, nhất định là sẽ phải gà bay chó chạy, bà chỉ có thể chọn cách im lặng, đưa Khương Nghiên Nghiên rời khỏi Ôn Ngôn, để mọi người yên ổn.

Trên đường đến sân bay, Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên ngồi ở hàng ghế sau, Ôn Ngôn ngồi ở ghé lái phụ.

Mục Đình Sâm lái xe, thỉnh thoảng trao đổi vài lời với Trần Hàm, nói về chuyện gia đình và một vài biện pháp phòng ngừa an toàn.

Nhìn bề ngoài thì đây là cảnh một gia đình bình thường sắp phải chia lìa, nếu không có tâm hoài quỷ thai của chính họ thì có lẽ nó sẽ đẹp thật đẹp.

Sau khi đến sân bay, Mục Đình Sâm giúp Trần Hàm lấy hành lý ra khỏi thùng xe, cả bốn người chào tạm biệt, ánh mắt của Khương Nghiên Nghiên vẫn luôn nhìn Mục Đình Sâm.

Ôn Ngôn không mù cũng không ngốc.

Trên đường trở về, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đều không lên tiếng.

Về đến Mục trạch, Ôn Ngôn trở về phòng tiếp tục ngủ, cô cũng không phải là thật sự buồn ngủ đến khó cản, mà là muốn ở một mình.

Mục Đình Sâm nằm nghiêng bên cạnh cô, xoa mái tóc dài của cô: “Em đang nghĩ gì đó?”

Cô nắm lấy bàn tay anh, trầm trầm nói: “Ánh mắt Khương Nghiên Nghiên nhìn anh như hận không thể ăn thịt anh.

Thực ra em đoán được Tiểu Đoàn Tử không phải tự mình rơi xuống lầu, mà là Khương Nghiên Nghiên đã làm trò xiếc để ở lại.

Em vô cùng tức giận, hận không thể xé xác nó, nhưng em sợ Trần Hàm sẽ khó xử.

Cũng may là Tiểu Đoàn Tử không sao, lỡ Tiểu Đoàn Tử xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không bỏ qua cho nó đâu.

Lúc Trần Hàm đột ngột rời đi lúc ban đêm, em đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà ấy không định nói, em cũng không muốn vạch trần.”

Mục Đình Sâm an ủi: “Không sao đâu, họ đã đi rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.

Em nói đúng, đối với mẹ em, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, dù nói toạc ra thì cùng lắm là giáo huấn Khương Nghiên Nghiên, không có kết quả tốt hơn, Tiểu Đoàn Tử không sao, không cần thiết nữa.

Sau lần này, mẹ em chỉ e là không dễ về, sau này cũng khó gặp lại nhau.

Lúc trước bà ấy bỏ rơi bố con em không do dự, bây giờ Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên là quả báo của bà ấy, bà ấy ở trong bùn không thể thoát ra được.”

Nghe những gì Mục Đình Sâm nói, có vẻ như thực sự là như vậy, Trần Hàm hiện đang sống tốt, mới là điều thực sự không đáng hài lòng.

Ngày hôm sau, Ôn Ngôn điều chỉnh lại trạng thái rồi đến công ty, cô vẫn luôn như vậy, mặc kệ chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng, cô nhiều nhất sẽ sa sút một đêm, không cần ngày đêm vây khốn bản thân vì những chuyện tồi tệ.

Vừa đến khu văn phòng, cô đã thấy bộ dạng của Đường Xán có phần héo hon, cô nói đùa: “Anh làm gì đấy? Sáng sớm chưa tỉnh ngủ sao?”

Đường Xán ngồi dựa vào ghế văn phòng, giống như muốn chết không sống: “Không phải, này còn khó chịu hơn là chưa tỉnh ngủ nữa.”

: Ôn Ngôn thăm dò suy đoán: “Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra với Từ Dương Dương sao?”

Đường Xán tức giận nói: “Cô nãi nãi, cô có thể trông mong tôi tốt chút được không? Từ lần trước sau khi gặp mẹ cô ấy cũng đã lâu rồi, thỉnh thoảng cũng có thể cùng Từ Dương Dương dùng bữa, hiện tại cũng không có gì khó khăn, chỉ là mẹ tôi chợt nhớ tới có một đứa con trai như tôi nên đến tìm tôi.”

Nghe giọng điệu này, nhất định lại là một đứa trẻ khác có quan hệ không tốt với bó mẹ mình, Ôn Ngôn ngồi xuống sắp xếp các bức vẽ trên máy tính để bàn: “Không có người mẹ nào quên được con mình, chợt nhớ ra có một đứa con trai như anh là sao? Nếu có hứng thú thì cứ nói tôi nghe, không hứng thú thì cứ kìm vào lòng mà làm việc, anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi.”

Đường Xán nhẹ nhàng trừng mắt nhìn cô: “Cô thật là… tốt xấu gì tôi cũng được tính là nửa thầy của cô, cô có cần nói chuyện tuyệt tình như vậy không? Cuộc sống của tôi ảnh hưởng đến thiết kế và hiệu suất của cô à? Mối quan hệ của tôi và mẹ tôi rất cứng nhắc, phải nói thế nào đây, sau khi bố tôi mắt, bà ấy tái hôn nhanh chóng, lúc đó tôi còn rất nhỏ, sống với ông bà nội, vài năm đầu bà ấy còn lục tục ngo ngoe trả tiền cấp dưỡng nuôi con, nhưng sau này bà ấy không trả một xu nào cả.

Khi tôi trưởng thành, ông bà tôi đã qua đời, tôi cứ thế sống một mình rất nhiều năm, tôi gần như không còn nhớ bà ấy là người như thế nào, không biết bà ấy đột ngột đến tìm tôi là có ý gì?”

Ôn Ngôn ném ra ngoài một câu: “Anh không hiểu thì cứ hỏi, anh ở đây đoán già đoán non làm gì?”

Đường Xán giật giật khóe miệng: “Còn… còn không phải tôi chưa kịp hỏi sao? Không biết bà ấy lấy thông tin liên lạc của tôi từ đâu, hẹn tôi gặp mặt, tôi còn chưa quyết định được có nên gặp bà ấy hay không.

Thực ra tôi cảm thấy hiện tại tôi đang sống rất tốt, trong lúc khó khăn nhất cũng là tôi tự mình gồng gánh, không liên quan gì đến bà ấy, chỉ phí nuôi dưỡng của bà ấy đối với tôi ít đến đáng thương, không biết sau khi gặp mặt tôi nên mỉm cười với bà ấy hay giữ vẻ mặt thẳng thắn, hay thậm chí là tôi không nên gặp luôn? Cứ một mình như thế này không ổn sao? Hà tất cứ phải làm phiền cuộc sống của đối phương…”

Ôn Ngôn nghĩ đến Trần Hàm, im lặng một chút rồi nói: “Anh tự hỏi bản thân anh đi, anh có ghét bà ấy không, có muốn gặp bà ấy không, chỉ gặp nhau thôi, không có gì to tát cả, dù sao đó cũng là mẹ anh.

Năm đó bố anh mát, bà ấy tái hôn là chuyện có thể hiểu được, hoàn cảnh của anh tốt hơn tôi rất nhiều, mẹ ruột của tôi vẫn còn ở đây, nhưng tôi lại được một người không liên quan như Mục Đình Sâm nuôi dưỡng…”

Đường Xán thở dài: “Đúng nhỉ, gặp thì gặp thôi, nhưng tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, dù sao cũng đã nhiều năm không gặp nhau… hay cô đi cùng tôi được không?”

Ôn Ngôn nhất thời không nói nên lời: “Này… sao anh còn muốn tôi đi với anh nữa? Anh gặp mẹ anh, tôi đi có thích hợp không? Nếu anh thực sự xấu hổ, anh đưa Từ Dương Dương đi cùng đi.”

Đường Xán lắc đầu dứt khoát: “Không được, bây giờ tôi không muốn Từ Dương Dương biết về gia đình tôi, cô đi cùng tôi đi, buổi trưa dùng bữa cùng nhau, không mắt nhiều thời gian đâu, chỉ cần đi với tư cách là bạn tôi là được.”

Không thể chịu nổi sự quấy rầy đòi hỏi của Đường Xán, Ôn Ngôn chỉ có thể đồng ý.

Nhưng cô phải thông báo cho Mục Đình Sâm để kẻo người ta ghen..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play