Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đồng thời cười trộm thành tiếng, tay trong tay xuống lầu tiếp tục ăn cơm, thời điểm cầm tay anh, cô có cảm giác an tâm lạ thường, thật muốn cứ vĩnh viễn nắm lấy tay của anh như vậy không buông ra, cô thích trên mùi hương của anh, thích nhiệt độ ấm áp từ bàn tay anh, thích anh chỉ ôn nhu với mình cô, tất cả mọi thứ của anh đều thích, cái tốt cái xấu, đều không soi mói.

Ăn cơm xong nghỉ ngơi ở sân trong nhà, Mục Đình Sâm một mực gọi điện thoại, nghe nội dung thì là chuyện của công ty.

Ôn Ngôn vừa trông coi Tiểu Đoàn Tử chơi cầu thang trơn bóng, vừa nhìn chằm chằm Mục Đình Sâm, từ khi anh gặp nạn trở về, cô luôn không kìm chế được ý muốn nhìn anh chằm chằm, tất cả biểu tình, hành động của anh đều có thể làm tâm hồn cô lay động, dường như có nhìn thế nào cũng không ngán.

Cô cho là anh chuyên chú vào gọi điện thoại, không chú ý tới cô đang nhìn anh, không ngờ sau khi anh cúp điện thoại lại lập tức quay đầu hỏi cô: “Em nhìn anh làm gì? Anh gọi điện thoại nửa tiếng, em nhìn chằm chằm nửa tiếng, trên mặt anh có gì à?

Gò má cô đỏ ửng lên, không được tự nhiên nhìn về phía khác: “Ây… không có, chỉ là em cảm thấy quần áo hôm nay của anh rất hợp với anh, còn rất đẹp mắt, kiểu tóc của anh cũng không tệ, cảm giác như trẻ hơn mấy tuổi…”

Mục Đình Sâm khó hiểu: “Trước đây anh cũng mặc như vậy mà, chỉ là không cần đến công ty, tóc anh không vuốt lên mà thôi, tóc hơi dài, có thời gian sẽ đi chỉnh lại chút.”

Đúng vậy nhỉ, tóc anh hơi dài rồi, bình thường đều chải chuốt không để một tia qua loa nào, nhìn thành thục hơn, hôm nay tóc tùy ý che trán, có chút cảm giác của thiếu niên, tóc thoáng chặn mắt, làm con người càng trở nên thâm sâu, có chút hương vị mối tình đầu, Ôn Ngôn đặc biệt thích kiểu này.

Ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua khe lá ở sân chiếu xuống sống mũi cao thẳng của anh, bỗng nhiên, Ôn Ngôn có cảm giác giống như quay lại ngày đầu đến Mục gia vậy, lúc cô nhìn thấy anh, dường như thấy mình gặp được thiên sứ, cái người con trai mười tám tuổi cao lãnh kiêu ngạo kia, con ngươi lộ ra một tia u ám, cứ như thế cao cao tại thượng nhìn cô, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Chính Ôn Ngôn cũng không phát giác ra cô lại không tự chủ mà nhìn anh chằm chằm, tận đến lúc Mục Đình Sâm đưa tay nắm cằm cô, cô mới lấy lại tinh thần: “Hay là..

ngủ trưa một lúc?

Hôm nay thời tiết nóng quá, Tiểu Đoàn Tử cũng ra đầu mồ hôi À¡m rÖI.

Con ngươi Mục Đình Sâm chìm xuống, hầu kết gợi cảm cũng giật giật theo: “Được thôi…”

Tiểu Đoàn Tử chơi mệt rồi, được má Lưu mang đi tắm rửa, sau đó thì dỗ đi ngủ trưa.

Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm về tới bên trong gian phòng, Ôn Ngôn thật là muốn ngủ trưa, Mục Đình Sâm thì không nghĩ như vậy, cô vừa nằm xuống, anh liền áp lên.

Cô ngơ ngác nhìn vào con ngươi của anh, nhịp tim không khỏi tự chủ mà tăng tốc, lằng lặng chờ đợi nụ hôn của anh rơi xuống.

Anh lại không làm như vậy, đáy mắt cất giấu ý cười: “Lúc nãy em nghĩ thế này đúng không?”

Đầu óc cô nhất thời chưa bẻ lái kịp: “Hả?”

Anh cho là cô đang che giấu: “Em một mực nhìn chằm chằm anh, còn mặt đỏ, chẳng lẽ không phải là đang nghĩ đến loại chuyện kỳ quái sao? Có phải là em nghĩ thế này đúng không?”

Cô giật mình, phản bác: “Em không có! Em chỉ là đơn thuần cảm thấy… anh rất đẹp mắt…”

Anh nhíu mày nói: “Đẹp mắt? Anh vẫn luôn đẹp như vậy, trước đây em còn chưa nhìn chằm chằm anh bao giờ, nhìn anh nhiều một chút liền giống như quá dư thừa vậy, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi thế?”

Cô không nhớ cảm giác trước đây của mình với anh: “Em cũng không biết, chỉ là đột nhiên cảm tháy, rất thích anh… cái loại cảm giác này, rất mãnh liệt, làm cho em thời thời khắc khắc muốn ở cạnh anh, dù là không làm cái gì, cứ ở bên cạnh nhìn anh như thế là đủ rồi.

Em rất sợ anh đột nhiên biến mắt, vừa nghĩ tới chỉ chút nữa thôi là anh đã rời xa em vĩnh viên, em liền… khó chịu đến không hô hấp nổi, anh có hiểu cảm giác này không?”

Lời của cô vừa dứt, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô, anh cũng thích cô như vậy, thích đến không có cách nào chấp nhận cô rời đi, cho nên mới dùng hết tất cả thủ đoạn buộc cô ở bên mình, trước kia là tính chất ép buộc, hiện tại, cuối cùng cũng đã đợi được đến lúc cô tự nguyện, đợi được cô tự nguyện yêu anh.

Cảm giác hiện tại của cô với anh, anh đã sớm cảm nhận nhiều năm, bây giờ cô có cùng cảm nhận, không tính là muộn, chí ít, anh đợi được rồi.

Lần đầu tiên Ôn Ngôn toàn thân toàn tâm thả lỏng, thản nhiên đi tiếp nhận nụ hôn của anh, đồng thời chủ động đáp lại, dùng tâm cảm nhận.

Hôn nhau cùng người mình thích là một sự tình rất kỳ diệu, đối mặt với người mình thích, nhất định là không có khả năng duy trì đầu óc thanh tỉnh, chí ít giờ phút này Ôn Ngôn là như thế này, đầu óc không tự chủ mà mơ hồ, giờ phút này ngoại trừ anh, trong mắt cô không để được cảnh vật nào khác.

Thời điểm ôm nhau, trái tim cô run rầy, một đường thẳng đến trời cao.

Thời gian nghỉ trưa nhàn rỗi, làm cho con người mệt mỏi.

Đường Xán đang ngủ trong mộng bị tiếng chuông cửa đánh thức, mở cửa trông thấy một anh shipper giao hàng, anh vẫn chưa tỉnh ngủ: “Ngại quá, tôi không đặt đồ, đây là gì? Có phải giao nhằm rồi không?”

Anh shipper nhìn lại địa chỉ một chút: “Không sai đâu anh, là địa chỉ là, hôm nay Đoan Ngọ, bên trong chắc là bánh ú.”

Bánh ú? Đường Xán cũng không thích ăn bánh ú, phúc lợi Đoan Ngọ công ty đã tặng sớm rồi, mang theo nghỉ hoặc, anh nhận thức đồ vậy anh shipper đưa đến, mở ra xem xét, đích thật là bánh ú, còn có một tắm thiệp, là Từ Dương Dương gửi đến.

chí ít, anh đợi được rồi.

Lần đầu tiên Ôn Ngôn toàn thân toàn tâm thả lỏng, thản nhiên đi tiếp nhận nụ hôn của anh, đồng thời chủ động đáp lại, dùng tâm cảm nhận.

Hôn nhau cùng người mình thích là một sự tình rất kỳ diệu, đối mặt với người mình thích, nhất định là không có khả năng duy trì đầu óc thanh tỉnh, chí ít giờ phút này Ôn Ngôn là như thế này, đầu óc không tự chủ mà mơ hồ, giò phút này ngoại trừ anh, trong mắt cô không để được cảnh vật nào khác.

Thời điểm ôm nhau, trái tim cô run rầy, một đường thẳng đến trời cao.

Thời gian nghỉ trưa nhàn rỗi, làm cho con người mệt mỏi.

Đường Xán đang ngủ trong mộng bị tiếng chuông cửa đánh thức, mở cửa trông thấy một anh shipper giao hàng, anh vẫn chưa tỉnh ngủ: “Ngại quá, tôi không đặt đồ, đây là gì? Có phải giao nhầm rồi không?”

Anh shipper nhìn lại địa chỉ một chút: “Không sai đâu anh, là địa chỉ là, hôm nay Đoan Ngọ, bên trong chắc là bánh ú.”

Bánh ú? Đường Xán cũng không thích ăn bánh ú, phúc lợi Đoan Ngọ công ty đã tặng sớm rồi, mang theo nghỉ hoặc, anh nhận thức đồ vậy anh shipper đưa đến, mở ra xem xét, đích thật là bánh ú, còn có một tắm thiệp, là Từ Dương Dương gửi đến chô mà.”

Trong lòng Từ Dương Dương khá phản cảm với loại chuyện này: “Không cần đâu cô, bây giờ cháu chỉ muốn làm việc thật tốt, chưa nghĩ tới chuyện yêu đương.

Người trẻ tuổi lên lấy sự nghiệp làm trọng, cháu còn muốn nỗ lực hai năm nữa.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play