Lúc đang nói chuyện thì có một người phụ nữ trẻ đi vào trong sân, dưới chân đi một đôi ủng, làn da thì hơi vàng, đầu tóc bị gió thổi nên có vẻ hơi rồi, trong tay vẫn còn đang xách một cái xô bẩn thỉu đựng thức ăn cho lợn.

Phát hiện ra có người lạ đến nhà, người phụ nữ trẻ có vẻ cảnh giác, chỉ đứng ở trong sân chứ không vào trong nhà.

Bà già liền đi đến trước cửa gọi: “Tú Nhi, vào đây đi, tổng giám đốc Diệp đích thân đến thăm chúng ta, đúng là người của thành phố lớn có khác, mặc đồ đẹp, tướng mạo cũng đẹp, lại còn rất hào phóng nữa.”

Diệp Quân Tước dẫu sao cũng không muốn ngồi trên cái ghế đấy nữa, đứng dậy đi ra ngoài sân: “Chào chị, tôi là Diệp Quân Tước, là cấp trên trước đây của Hoàng Tam Bảo chồng chị.”

Người phụ nữ đó chỉ gật đầu, rõ ràng là có vẻ ít nói, không biết tính tình vốn là như vậy hay là vì lý do gì khác.

Bà già thì dễ dàng nhận ra là một người lắm lời: “Tổng giám đốc Diệp, ngài không cần bận tâm, phụ nữ thôn quê chúng tôi đều như vậy đấy, chưa thấy được nhiều cảnh đời nên nói không được nhiều.”

Diệp Quân Tước thì cảm thấy là bà già này là một người khéo đưa đầy, nếu như mà muốn moi được tin tức gì, vẫn là phải tìm người phụ nữ trẻ này, vợ của Hoàng Tam Bảo: “Chị ơi, vào trong nhà ngồi nói chuyện một lát nhé, làm phiền chị vài phút thôi.”

Người phụ nữ tỏ ra có vẻ không muốn: “Người thì cũng đã chết rồi, không có gì để nói đến nữa cả, mấy người đã đưa cho gia đình chúng tôi rất nhiều tiền bồi thường rồi, tôi vẫn còn việc nông cần phải làm…”

Diệp Quân Tước không nhìn thấy người phụ nữ này có cảm xúc bi thương nào thể hiện trên nét mặt, tiền bạc quả thật là có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề sao? Anh ta liền vứt ra một môi nhử: “Chuyện là như thế này, Hoàng Tam Bảo ở công ty chúng tôi làm việc vừa tròn đủ ba năm, theo lý mà nói thì tiền bồi thường sẽ được nhiều hơn những người khác một chút, tôi đến đây là để xác nhận lại chuyện này, cần phải bồi thường thêm bao nhiêu thì vẫn sẽ phải bù đủ.”

Người phụ nữ này không tỏ ra là hào hứng với tiền bạc là bao nhiêu: “Ngài nói chuyện với mẹ tôi là được TÔI, Bà già vừa nghe thấy lại có tiền thì miệng đã ngoác lên đến tận mang tai: “Thật vậy sao? Làm đủ ba năm thì sẽ có được thêm tiền bồi thường sao? Nếu tính đủ ra thì đúng là vừa làm đủ ba năm đấy!”

Diệp Quân Tước thì rất lễ phép:”Dì ạ, tiền bồi thường này thì việc đầu tiên là phải xác nhận lại với bạn đời của người đương sự trước, thế nên tốt nhất là nói chuyện với chị đây.”

Bà già nghe thấy vậy liền lôi người phụ nữ trẻ vào trong nhà: “Con ở đây nói chuyện với tổng giám đốc Diệp, mẹ đi đun ấm nước nóng cho bọn họ!”

Người phụ nữ đó từ lúc bước vào cửa thì tỏ ra rất căng thẳng, cũng không hề nhìn Diệp Quân Tước, hai tay vặn vào nhau, cảm giác bắt an rất rõ rệt.

Diệp Quân Tước bắt ngờ hỏi: “Gần đây Hoàng Tam Bảo có về đây không?”

Thân hình của người phụ nữ ấy cứng đờ ra, đầu cúi càng thấp hơn: “Anh ta chết rồi.”

Diệp Quân Tước cười khẽ: “Những lời nói này chị có thể lừa những người khác, vì tiền mà trở thành người không có giấy tờ, trốn chạy khắp nơi, có nhiều tiền hơn nữa cũng có ý nghĩa gì chứ? Đến một ngày yên ổn cũng không sống được.

Anh ta thì có tiền rồi, chị và bà già tại sao vẫn ở lại chỗ như thế này chứ?.

Xin ủng hộ chúng tôi tại { tru mtruyen.

n e t }
Xem ra mấy người giúp anh ta giấu diễm, hình như cũng không được cái gì hết, nói không chừng anh ta hiện giờ đang ở ngoài vui vẻ cùng người phụ nữ khác ấy chứ.

Chị đừng có mà không tin nhé, nghề của anh ta, thường xuyên phải chạy khắp nơi ở ngoài, một năm về được nhà máy lần chứ, mỗi lần ra biển, đều thích túm tụm cả đám đi ăn chơi, chị mà không tin thì tôi cho chị xem bằng chứng.”

Sắc mặt của người phụ nữ đó đã có vẻ trắng nhợt ra: “Đừng nói nữa, anh ấy chỉ mỗi tháng gửi tiền về, tôi không quan tâm anh ấy ở bên ngoài bậy bạ đến thế nào.

Cuộc sống chẳng phải đều là như vậy sao? Tôi còn phải ở nhà chăm sóc người già với trẻ con, anh ấy ở ngoài vất vả kiếm tiền, thỉnh thoảng ở ngoài có đi ăn chơi thì tôi vẫn có thể hiểu được.

Bây giờ anh ấy đã không còn, mấy người bồi thường bao nhiêu tiền thì chúng tôi đều sẽ chấp nhận, nếu không còn việc gì khác nữa thì mời đi về đi.”

Giọng điệu của Diệp Quân Tước bỗng trở nên lạnh lùng: “Chị nói nếu như tôi tìm được anh ta, giết chết anh ta, dẫu sao thân phận của anh ta cũng đã bị đăng ký hủy rồi, chết rồi cũng sẽ không có ai phát hiện ra đâu nhỉ? Đến cảnh sát cũng sẽ cho là không hề có người này.

Tôi giờ đã biết là anh ta vẫn còn sống, vậy thì nhất định sẽ tìm ra anh ta, chị không nói cho tôi biết, tôi chỉ có cách tự mình đi tìm, đến lúc đấy, tôi đem trả lại chị thi thể của anh ta, cũng coi như đã là đáp trả cho chị rồi.

Tiền bồi thường máy người cũng đã nhận, anh ta vốn là người đã chét, thì sao mà có thể tiếp tục sống được chứ?”

Người phụ nữ đó bất an nhìn về phía nhà bếp, cô ta đang hy vọng bà già đó quay lại giải vây giúp mình, cô ta sắp không chịu đựng được nữa rồi.

Diệp Quân Tước tiếp tục đe dọa: “Đừng hi vọng nữa, tôi đã biết được là người sống sót trên con thuyền đó không chỉ có tôi và Mục Đình Sâm, mà vẫn còn một người nữa sống sót, đấy chính là Hoàng Tam Bảo, tôi cũng biết là anh ta đã làm chuyện gì.

Chị có thể nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu, tôi sẽ cho chị một khoản tiền để chị có thể yên ổn sống nửa đời còn lại, để chị có thể thoát khỏi cuộc sống khổ cực hiện giờ.

Loại đàn ông như Hoàng Tam Bảo không đáng để chị phải phí phạm cuộc đời mình vì anh ta.”

Cơ thể của người phụ nữ đó bắt đầu run rẩy: “Tôi… Tôi không biết gì hét…Anh ta chết rồi, anh ta đã chết rồi…!”

Lúc nà, bà già từ trong bếp đi ra, người phụ nữ đó lập tức đứng dậy trốn sau lưng bà ta.

Bên ngoài trời lại mưa rả rích, mấy ngôi nhà nông nho nhỏ ở đằng xa đã lác đác có khỏi bếp bay lên, nhà cửa ở trong cái thôn này không ở gần nhau, mỗi nhà mỗi hộ đều cách nhau khá xa.

Am Lòng nhẫn nại của Diệp Quân Tước đã không còn, vẫy vây tay, hai vệ sĩ ở ngoài sân liền xông vào, túm cổ ấn bà già và người phụ nữ đó xuống dưới đất.

Bà già không hiểu sao Diệp Quân Tước đột nhiên lại lật mặt như thế, sợ đến mức các nếp nhăn trên mặt đều đang run rấy: “Tổng giám đốc Diệp, ngài đây là định làm gì vậy? Là Tú Nhi nói gì không phải sao?”

Diệp Quân Tước châm điều thuốc, mùi khói thuốc có thể hơi át đi được cái mùi khó ngửi trong không khí đi một chút, anh ta rít một hơi thuốc mới chậm rãi nói: “Không phải là chị ta nói gì sai, mà là mấy người đã làm chuyện sai trái.

Cho mấy người một cơ hội cuối cùng, Hoàng Tam Bảo đang ở đâu?”

Bà già một lòng muốn bảo vệ con trai, một mực nói: “Nó đã chết rồi!”

Diệp Quân Tước ngồi xổm xuống, phả một hơi thuốc lá vào mặt bà già: “Được thôi, Hoàng Tam Bảo đã chết rồi… Tôi nghe nói bà còn có một thằng cháu nội vừa mới học lên lớp 6, ở nội trú trong trường, ngày mai là thứ sáu, thằng bé sẽ phải về nhà đúng không? Mấy người chắc là không đợi được nó đâu.

Muốn cháu nội hay là muốn con trai? Bà chọn một người đi.”

Người phụ nữ nghe thấy con trai mình bị uy hiếp, không chịu được nữa: “Tôi nói! Tôi nói hết! Không được động vào con trai tôi!”

Bà già căm phẫn nhìn người phụ nữ đó: “Mày ăn nói bậy bạ cái gì đấy hả? Bọn họ không dám làm thé, trên đời này còn có pháp luật có mài”

Diệp Quân Tước bật cười: “Ha ha, pháp luật? Bà chưa được nhìn thấy sự đen tối của xã hội này sao? Con trai bà cũng có thể hại chết cả một thuyền người rồi chạy trốn như thế, bà nói pháp luật ở đâu? Bà vừa dung túng cho con trai mình phạm tội, lại vừa hy vọng cháu trai mình không bị hãm hại, chuyện tốt thế đều bị các người ôm hết à? Da mặt đúng là dày quá mà.

Nói đi, Hoàng Tam Bảo đang ở đâu? Chỉ cần nói ra, tôi có thể tha mạng cho anh ta, dẫu sao thì cũng là có người đứng sau lưng giật dây anh ta mà thôi, bà mà không nói, vậy thì chuẩn bị hậu sự cho cháu nội của bà đi, tiện thê làm luôn hậu sự của con trai bà nữa.”

Vẻ mặt của bà già tỏ ra có chút do dự, nhưng mà vẫn không chịu nói gì.

Người phụ nữ thì khóc lóc van nài: “Tôi nói, cái gì tôi cũng nói, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi và trẻ con hết, ngài không được làm hại con của tôi! Chúng tôi cũng là sau tai nạn trên biển ấy mới biết những gì mà Hoàng Tam Bảo đã làm, anh ấy có quay về nhà một lần trước khi bỏ trốn, để lại cho chúng tôi một ít tiền rồi đi ngay trong đêm, cũng không hề nói với chúng tôi là anh ấy đi đâu.

Tôi hỏi anh ấy là đã xảy ra chuyện gì, anh ấy mới nói hết cho tôi biết, bảo tôi là không được nói ra, đợi mọi chuyện qua rồi thì anh ấy sẽ mua nhà rồi đón chúng tôi đến đó, còn nói là anh ấy đã kiếm được một khoản tiền lớn.

Thời gian đã trôi qua lâu như thế rồi mà anh ấy cũng vẫn chưa quay về, chỉ mỗi tháng gọi điện thoại về nhà báo bình an thôi, mỗi lần gọi điện thoại về nhà cũng chỉ nói được có mấy chục giây, còn không đến một phút nữa.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play