Câu hỏi thẳng thắn này đối với Ôn Ngôn mà nói, chẳng khác gì một con dao nhọn đâm thẳng vào tim.

Cô ấy hít sâu một hơi, trả lời: “Đúng.

Thuyền bị đắm là sự thật, anh ấy có gặp nạn hay không vẫn không thể đưa ra kết luận, ít nhát là đến giờ thì vẫn chưa hề tìm thấy… tử thi…”

Cô cảnh sát nhíu mày lại: “Trong hoàn cảnh như thế, đã trôi qua một thời gian dài như vậy, về cơ bản là có thể đưa ra kết luận được rồi.

Cô biết được bao nhiêu chuyện liên quan đến sự việc này?”

Ôn Ngôn không thích phương thức nói chuyện thẳng thắn như thế của đối phương, trong lòng cô đặc biệt phản cảm, lạnh nhạt nói: “Những người trên thuyền chỉ có một người quay về được, đấy chính là người cùng ra biển với Mục Đình Sâm, chủ tịch Diệp Quân Tước của tập đoàn Diệp thị.

Diệp Quân Tước nói, ngày hôm đó gặp phải mưa bão, thuyền bị chìm, bọn họ muốn tìm đường thoát thân thì phát hiện ra thuyền cứu sinh đã bị phá hoại hoàn toàn, chắc chắn là do người khác làm.”

Nữ cảnh sát tiếp tục hỏi: “Thế nên vụ tai nạn trên biển không đơn giản như vậy? Về bài báo đăng ở trên mạng đó, cô nhìn nhận như thế nào?”

Ôn Ngôn không cần suy nghĩ đã trả lời: “Tôi cảm thấy rất hoang đường, có những chuyện đến bản thân cũng không hè biết, vậy mà người viết bài báo đó hình như lại rất rành mạch.

Tai nạn máy bay năm đó khiến cho rất nhiều người nhà họ Mục ra đi, bao gồm cả bố tôi, vị cơ trưởng máy bay đó, lúc ban đầu chẳng phải cũng đã kết án là do tai nạn rồi đấy thôi?”

› Ặ Ánh mắt của nữ cảnh sát đó trở nên sắc bén: “Ý của cô là, tai nạn máy bay năm đó là do bố cô thao tác có sai sót nên mới gây nên tai nạn, chứ không phải là có ẩn tình gì khác đúng không?”

Ôn Ngôn không hề do dự: “Đúng thế, mọi người đều nói như thế, tôi cũng cảm thấy như vậy.

Lúc đó, Mục Đình Sâm có thể nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi như tôi, tôi rất cảm kích.

Và cũng cảm thấy rất may mắn khi có thể cùng anh trở thành vợ chồng trong phần đời còn lại của mình.”

Trong tình hình như thế này, cô không thể nào lật lại bản án cho bố mình được, như thế chẳng khác nào là thừa nhận chính cô đã mưu sát Mục Đình Sâm cả.

Chuyện lật lại bản án cô đã từ bỏ từ lâu rồi, cô đã lựa chọn tha thứ, thì sự thật là như thế nào cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.

Nữ cảnh sát lại hỏi những chuyện liên quan đến Diệp Quân Tước: “Theo như bài báo đó nói thì Diệp Quân Tước chính là con riêng của nhà họ Mục.

Về chuyện này cô thấy thế nào?

Nếu như là sự thật, anh ta có khả năng chính là hung thủ của vụ tai nạn trên biển này không? Dẫu sao thì có thể sống sót để được cứu sống chỉ có một mình anh ta mà thôi.”

Ôn Ngôn không biết có nên phủ nhận hay không, lỡ như Diệp Quân Tước bị lập tức yêu cầu đi kiểm tra xác minh thân phận, vậy thì sẽ vỡ lở ra, bất cứ hành vi, lời nói lúc này nào của cô ấy lúc này đều trở nên rất quan trọng.

Cân nhắc một lúc, cô ấy nói: “Chỉ là một bài đăng tin kỳ quặc không hề biết là từ đâu chui ra, cảnh sát cũng tin những lời đồn nhảm ở trên mạng hay sao?

Tôi không biết Diệp Quân Tước có phải là con riêng của nhà họ Mục hay không, về trước mắt thì tập đoàn Diệp thị và tập đoàn Mục thị chỉ có hợp tác về phương diện vận chuyển mà thôi, Mục Đình Sâm cũng vì thế mà mới cùng Diệp Quân Tước cùng xuất hải.

Chuyên xuất hải lần này, từ đầu đến cuối tôi đều không hề tham gia, tôi chỉ biết được có từng đó mà thôi.

Còn về việc ai là người đứng sau lưng giở trò, chẳng phải là việc cảnh sát mấy người cần điều tra sao? Tôi cũng đang đợi mọi người cho tôi một đáp án, tốt nhất là có thể bắt được hung thủ.”

Nữ cảnh sát từ đầu đến cuối đều không hè hài lòng về thái độ của cô: “Chồng của cô rất có khả năng là đã chết rồi, tại sao cô lại vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy? Cô cho tôi có cảm giác cứ như là đang tường thuật lại chuyện của người khác vậy.”

Đáy mắt của Ôn Ngôn thoáng qua một vẻ cô đơn: “Vậy thì tôi nên làm thế nào? Cả ngày trốn ở trong nhà khóc chết đi sống lại à? Vậy còn Mục thị mà anh ấy để lại thì sao? Tôi và con của anh ấy phải làm sao? Tôi không có thời gian để bi thương, không có thời gian như một phế vật chỉ biết khóc lóc cả ngày, anh ấy từ nhỏ đã không thích tôi nhu nhược…”

Nữ cảnh sát không biết nghĩ gì, thở dài nói: “Vì sự ảnh hưởng của bài báo đó, chúng tôi sẽ sắp xếp cho Diệp Quân Tước làm kiểm tra xác minh thân phận, nếu như anh ta đúng là con riêng của nhà họ Mục… vậy thì chuyện này sẽ trở nên rất phức tạp đấy, tôi tin là cô cũng đã có tâm lý chuẩn bị cho việc này.”

Ôn Ngôn không nói gì, Diệp Quân Tước bị cuốn vào chuyện này thì sẽ khiến cho sự việc trở nên phức tạp hơn, nhưng nếu loại bỏ đi thân phận này thì bên cảnh sát cũng không có chứng cứ nào khác, cuối cùng thì cũng không thể vì thế mà phán án được.

Tình hình hiện nay là, Mục Đình Sâm cùng xuất hải với Diệp l Quân Tước, thuyền bị đăm cũng chỉ có của Diệp thị, chiệc thuyền gặp nạn trên biển lại không phải là do tai nạn, rõ ràng là có người đã cố tình phá hoại thuyền cứu sinh, dẫn đến mọi người trên tàu gặp nạn, thân phận của Diệp Quân Tước được xác minh sẽ khiến mọi nghi ngờ đỗ dồn về phía anh, nhưng mà Ôn Ngôn ngoài phải gánh chịu áp lực của dư luận ra thì sẽ không có chứng cứ nào chứng minh hành vi phạm tội của cô, tai nạn máy bay năm đó thì cũng tuyệt đối không có cách nào điều tra lại được nữa.

Chỉ cần cô không thừa nhận thì sẽ không có động cơ “báo thù” ở đây.

Sợ là sợ ở chỗ, Diệp Quân Tước chính là Triển Trì bị vỡ lở, nếu là Triển Trì thì những hành vi phạm tội trước đó của anh mà bị lôi ra thì nhất định sẽ bị ngồi tù.

Nhưng những hành vi phạm tội của Triển Trì thì lại có quan hệ mật thiết với cô, cô ngoài việc phủ nhận không biết Diệp Quân Tước chính là Triển Trì ra thì không còn cách nào nữa cả, mức độ phức tạp của chuyện này thật sự là khó mà có thể tưởng tượng được, trừ phi thân phận của Diệp Quân Tước không bị bại lộ.

Sau khi thầm vấn thì cô được thông báo là có thể rời đi, nhưng trong thời gian này thì không được ra khỏi nước, bên cảnh sát khi cần thì vẫn có thể sẽ triệu tập cô bát cứ lúc nào.

Đi ra đến hành lang bên ngoài, cô phát hiện ra cánh cửa của căn phòng thẩm vấn Diệp Quân Tước vẫn còn đang đóng chặt, cuộc thẩm vấn của cảnh sát với Diệp Quân Tước vẫn chưa kết thúc.

Cô không lập tức rời đi, vẫn còn một số điều cô cần nói với Diệp Quân Tước, không thể đợi đến khi sự việc phức tạp hơn nữa, lúc này bọn họ nhất định phải làm tốt việc tự bảo vệ bản thân trước, bằng không thì hung thủ đứng đẳng sau vụ này sẽ đạt được mục đích mắt.

Đợi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ thì Diệp Quân Tước đi ra, sau lưng còn có hai vị cảnh sát.

Xem tình hình này thì bây giờ anh sẽ bị đưa đi xác định thân phận.

Ôn Ngôn không có cơ hội để nói chuyện riêng với anh, chỉ còn có thể tiến lên trước, tỏ vẻ bi thương nói: “Diệp tổng, anh nhất định phải nói ra hết những điều mà anh biết, không được để sót bất cứ chỉ tiết gì, như vậy cảnh sát mới có thể bắt được thủ phạm đẳng sau vụ này, tôi cảm thấy bài đăng báo đó rất kỳ lạ, rõ ràng là đang bôi nhọ và hãm hại chúng ta, nói không chừng là có liên quan đến hung thủ đứng sau vụ này.

Anh sao có thể là con riêng của nhà họ Mục được chứ? Anh nhất định phải phối hợp với bên cảnh sát! Tôi không hề tin chuyện tai nạn trên biển đó có liên quan gì đến anh, anh nhất định phải chứng minh sự trong sạch của mình!”

Cô không biết là ý ngầm mà cô muốn truyền đạt cho Diệp Quân Tước liệu anh có nghe hiểu hay không, anh chỉ lãnh đạm nhìn cô, ánh mắt có vẻ phức tạp, sau đó thì chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi rời đi cùng với cảnh sát.

Lúc cô quay về đến nhà của họ Mục thì đám phóng viên vây xung quanh vẫn chưa hề rời đi, khi cô bước ra khỏi xe, tất cả bọn họ đều ò ạt lao đến.

Sự nhẫn nhịn của cô đã đến giới hạn, mấy ngày nay, Tiểu Đoàn Tử cũng không dám ra ngoài chơi.

Cô lặng lẽ đi vào trong nhà dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ: “Đuổi tất cả bọn họ ra khỏi đây, nếu như còn có người dám đến lảng vảng gần đây, cần phải làm gì thì cứ việc làm, chỉ cần không phạm pháp là được.”

Trần Nặc hiểu ý gật đầu, rồi yêu cầu các vệ sĩ bắt đầu đi xua Ắ đuổi đám phóng viên, hiện trường có chút hỗn loạn, không thể tránh khỏi việc có dùng đến chút vũ lực, Ôn Ngôn cũng không còn muốn lo nghĩ đến chuyện đó nữa, bây giờ thứ còn có thể chống đỡ cô được chỉ có Tiểu Đoàn Tử và Mục thị mà thôi, đấy là lý do tại sao cô không thể sụp đổ được.

Đêm đó, Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao đến Mục trạch, Trần Mộng Dao còn mang theo cả hành lý, đến con trai cũng được mang theo, xem ra thì là muốn tạm thời ở lại đây, tiện thể giúp Ôn Ngôn chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử.

Ôn Ngôn cuộn tròn trên ghế sofa, cắn môi, hai mắt thì có vẻ ướt: “Mình không sao, mọi người không cần phải làm vậy đâu.”

Trần Mộng Dao nghẹn ngào nói: “Cậu cứ thế này là thế nào?

Đừng gắng gượng nữa, với mình mà cậu còn tỏ ra mạnh mẽ làm gì? Mình tạm thời ở đây vài ngày, giúp cậu chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử, cậu nhìn cậu xem, thời gian này cậu đã gầy thành thế nào rồi?”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play