Từ Dương Dương hận không thể tát cho mình một cái, từ nhỏ đến lớn cô cũng coi như một người mồm miệng lanh lợi, cô cũng không biết vì sao ở trước mặt anh chính là dễ dàng cà lăm.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe cấp tốc lướt qua, lộ trình về nhà rút ngắn lại một chút.

Thời gian rất lâu hai người đều không tiếp tục trò chuyện.

Thời điểm sắp xuống xe, Từ Dương Dương thận trọng nhìn Đường Xán vài lần, anh vẫn giống như lần đầu tiên xuất hiện trước mặt cô, mang ánh sáng vạn trượng.
Rõ ràng là hai người từng thân mật, hiện tại gần trong gang tấc, lại như ở khoảng cách kéo dài vô hạn, loại cảm giác này, thật là kỳ quái.

Lúc xe dừng lại, Từ Dương Dương hơi mắt mác mở cửa xe ra: “Cám ơn anh, Đường Xán.”
Đường Xán thốt ra: “Đợi đãi”
Cô khẩn trương lên, nhìn anh, trong lòng có chút chờ mong.
Nhưng anh chỉ là đem dù đưa cho cô: “Mang dù lên, vào đến nhà còn qua một đoạn đường, đừng dính ướt.”
Trong nội tâm cô chờ mong đều biến thành mắt mác, vô hạn phóng đại: “Được.”
Xuống xe, cô không quay đầu, bởi vì không muốn nhìn ảnh xe anh đi xa, cho tới bây giờ cô đều không thích cảm giác ly biệt.
Lòng của cô rõ ràng đã sớm yên tĩnh lại, nhưng khi anh xuất hiện lần nữa, lại không thể ngăn chặn nhắc lên sóng to gió lớn.
Vì sao lúc trước anh đoạn tuyệt sạch sẽ, hiện tại lại không hiểu sao xuất hiện lần nữa?
Bởi vì chờ Mục Đình Sâm về nhà, Ôn Ngôn còn chưa ngủ.

Lúc nhận được tin nhắn từ Từ Dương Dương, trong nội tâm cô bùi ngùi mãi thôi, cuối cùng Đường Xán vẫn không thể kìm chế được, đi tìm Từ Dương Dương.

Mặc dù ở trong dự liệu của cô, nhưng phát triển thực sự chậm một chút.
https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210520/nha-co-manh-the-cung-chieu-830-0.jpg
Ôn Ngôn muốn cười, lại dừng lại: “Ngày mai hỏi anh ấy chuyện gì xảy ra là được rồi, anh cũng là đàn ông, anh biết, thời điểm đàn ông nói chuyện yêu đương đều tiêu phần lớn tâm tư vào đó, trong công việc xuất hiện chỗ sơ suất rất bình thường mà, anh ấy lại không tái phạm, thời điểm người ta đang cần tiền anh lại trừ tiền lương, không tốt lắm.

Bớt giận, nhanh tắm một cái đi, ngâm nước nóng chút, em ngủ trước.”
Mục Đình Sâm yên lặng tiếp nhận đề nghị của cô, trừ tiền lương nói chơi mà thôi, sẽ không làm, nhưng gần đây trong công việc Trần Nặc không chuyên chú như thế, khẳng định phải nói vài lời.

Chờ anh tắm xong ra ngoài, Ôn Ngôn đã ngủ, Tiểu Đoàn Tử cũng trên giường, hai mẹ con ôm vào cùng một chỗ, hoàn toàn ngăn cách anh, mặc dù trên giường chừa cho anh một mảng lớn, anh vẫn còn ý bất mãn, suy nghĩ làm sao đem Tiểu Đoàn Tử từ trong ngực Ôn Ngôn “lấy” ra thả lại vào nôi.
Khi anh đang quan sát, phát hiện ý nghĩ này cũng không thể thực tiễn, chỉ có thể từ bỏ.
Sáng hôm sau, anh là bị Tiêu Đoàn Tử đá tỉnh, chân nhỏ mập mạp của Tiểu Đoàn Tử đạp ở trên khuôn mặt tuấn tú của anh, lực đạo thật sự là một chút đều không có khách khí.

Tiểu Đoàn ề Tử còn không biết anh đã tỉnh, trong tay bưng lây bình sữa uống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là thần sắc vui vẻ, trên chân cũng đạp đến càng phát ra lực.

Anh không còn cách nào khác nhìn thời gian, gần tám giờ, Ôn Ngôn cũng đã rời giường đi rửa mặt, có thể là tối hôm qua nhiễm lạnh, toàn thân anh không còn chút sức lực nào, trách không được hôm nay dậy trễ.
Thừa dịp Ôn Ngôn không ở bên bên cạnh, anh bắt lấy chân nhỏ Tiểu Đoàn Tử cào hai lần dưới lòng bàn chân, Tiểu Đoàn Tử “khanh khách” cười cười đem chân rụt về lại, một tay cầm bình sữa, bò tới trên người anh “cưỡi ngựa”, bên trong miệng còn kêu lên: “Giá!”
Nghe được động tĩnh, Ôn Ngôn vội vàng chạy đến: “Tiểu Đoàn Tử! Không phải bảo con đừng quấy rầy bồ rồi sao?”
Tiểu Đoàn Tử không để ý tới, cưỡi trên người Mục Đình Sâm chơi đến quên cả trời đất.

Bên trên khuôn mặt Mục Đình Sâm viết đầy “sinh vô khả luyến(*}”: “Ngôn Ngôn, Hay là để nó ngủ riêng ở phòng khác đi? Anh cảm giác anh sớm muộn cũng bị nó giày vò chết.”
(°) có nghĩa là không có gì để lưu luyến, cuộc sống này thật vô nghĩa.
Ôn Ngôn nhìn bộ dáng anh hữu khí vô lực, đi lên trước sờ lên trán của anh: “Anh phát sốt, trán rất nóng.

Có phải là tối hôm qua mắc mưa, tắm rửa xong lại không sấy khô tóc? Cũng không phải trẻ con, còn không chú ý như thế.”
Mục Đình Sâm liếc xéo cô: “Sao anh lại nghe ra ngữ điệu này của em có chút kì quái? Giống như đang giáo huấn con trai vậy, anh lớn hơn em mười tuổi đó.”

Cô đem Tiểu Đoàn Tử từ trên người anh bề lên: “Ò, là em nói sai, anh có giống đứa nhỏ không trong lòng anh tự biết, là già nên hồ đồ rồi.

Dậy ăn cơm, xong ăn uống chút thuốc hạ sốt, nếu công ty không có chuyện quan trọng, hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi đi, đợt này anh cũng đủ mệt, cuối tuần cũng khó khăn được nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong cô liền ôm Tiểu Đoàn Tử xuống lầu.
Mục Đình Sâm bát đắc dĩ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía ngoài cửa số, mưa còn không có ngừng, chỉ là ít đi một chút so với đêm qua, bầu trời cũng tối tăm mờ mịt, khiến cho lòng người đều u ám theo, đột nhiên anh cũng có chút chán ghét trời mưa…
Sáng sớm Trần Nặc lại tới, còn nói đến nhìn thấy xe giống của Mục Đình Sâm dỗ ở phụ cận, đến màu sắc cũng giống.

Ôn Ngôn cười trên nỗi đau của người khác cười nói: “Anh không thấy biển số xe sao? Đó chính là xe Mục Đình Sâm, mắc lỗi rồi, tối hôm qua mưa lớn như vậy, anh ấy bỏ xe tự mình đi về tới, xối thành ướt sũng, hiện tại còn đang sốt, Trần Nặc, gần đây anh không phải yêu đương quá bận rộn chứ?”
Sắc mặt Trần Nặc lập tức thay đổi: “Xong rồi… tôi đang muốn đem xe đưa đi kiểm tra, mấy ngày nay không có đưa đi, lần trước trời mưa tôi cầm dù trong xe đi mất, quên cầm về.

Có phải là thiếu gia rất tức giận?”
Ôn Ngôn nhếch miệng: “Vẫn tốt, thời điểm tối hôm qua trở về rất tức giận, hiện tại đoán chừng phát sốt cũng không có rảnh tức giận với anh.

Anh mau đem xe đi sửa đi, nhìn xem là nơi _ nào ra bị hư, dù trong xe còn phải dự sẵn mới được, nếu không lần sau gặp loại tình huống này làm sao bây giờ? Anh đi làm việc trước đi, hôm nay anh ấy không đến công ty, anh sửa xong xe thì về nhà nghỉ ngơi đi, coi như được nghỉ.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play