*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái nhìn của Giang Linh cũng giống vậy: “Dao Dao, con đừng tùy hứng, đây không phải vì tốt cho con sao? Nếu con ở cữ trong nhà, kia không phải tự dày vò sao? Thiếu Khanh và mẹ chồng con cũng bị ảnh hưởng, một tháng này con mới sinh, đứa nhỏ vừa sinh ra cũng yếu ớt, vẫn nên ở trung tâm ở cữ thì yên tâm hơn. Bây giờ chúng ta có điều kiện này, sao còn sợ lãng phí tiền? Cái gì an tâm hay không an tâm kia không phải có Thiếu Khanh bồi con sao?
Trần Mộng Dao cau mày không nói lời nào, cô chính là không muốn đến nơi lạ lẫm trong thời gian dài tận một tháng, mặc kệ là chỗ tốt cỡ nào, cũng không thoải mái bằng nhà mình, nằm viện mấy ngày nay cô đã sắp điên rồi, hận không thể lập tức đi về nhà.
Kính Thiếu Khanh thấy thế nói: “Mẹ, mọi người đừng nói nữa, nghe Dao dao đi, cô ấy vui là được, cũng không tính là giày vò, con có thể nấu cơm chăm con, thực sự không được thì để bảo mẫu tới nhà giúp một chút, khôngsao, những điều này đều không phải vấn đề, con làm bữa ăn cho kỳ ở cữ cũng không thua kém gì trung tâm.”
Giang Linh bĩu môi: “Con cứ chiều nó đi.”
Kính Thiếu Khanh cười không nói, phụ nữ của anh, đương nhiên anh phải chiều rồi.
Trong phòng bệnh nhiều người như vậy, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao cũng không thể nói hai câu chuyện riêng tư, ở lại không lâu bèn rời đi cùng Mục Đình Sâm. Bây giờ Trần Mộng Dao là chúng tinh phủng nguyệt, bạn thân tốt như cô cũng không thể không đứng sang bên cạnh, căn bản chen không được vào trong, đương nhiên, như này cũng là chuyện tốt.
Trở lại Mục trạch, sau khi vào cửa, Mục Đình Sâm đột nhiên dừng lại. Ôn Ngôn vừa đổi giày vừa kỳ quái hỏi: “Làm gì thế?
Sao không đi vào?”
Mục Đình Sâm làm ra cái dấu im lặng, cô lần theo mắt anh nhìn vào, Tiểu Đoàn Tử vậy mà một mình đứng ở trong phòng khách trước sofa loay hoay chơi đồ chơi, đồ chơi cầm ở trêи tay, không có dựa vào bát kỳ vật gì chống đỡ lấy thân thể của nó, đây là… nhanh như vậy đã học đi được rồi?
Trong lòng Ôn Ngôn vui vẻ lạ thường, cũng không dám phát ra thanh âm quá lớn, sợ kinh hãi đến cậu nhóc, lặng lẽ từ từ đi lên trước, chờ Tiểu Đoàn Tử chủ động phát hiện cô, đồng thời bình tĩnh ngắng đầu nhìn cô một chút, cô mới ôn nhu hỏi: “Tiểu Đoàn Tử, con đang chơi cái gì thế?”
Tiểu Đoàn Tử giơ xe nhỏ trong tay về phía cô, bên trong miệng còn bắt chước phát ra âm thanh, chọc cho cô nhịn không được muốn ôm Tiểu Đoàn Tử lên hung hăng hôn một cái] Má Lưu cầm bình sữa từ phòng bếp ra, trông thấy một màn này, có chút bị hù dọa: “Ôi, tiểu tổ tông của ta, không phải bảo con ngồi ở xe nhỏ đợi ta một chút sao? Cứ như vậy hai phút con liền tự mình bò ra ngoài, cầm tinh con khỉ sao?”” Các bạn cố gắng tìm trang nguồn như trêи hình đọc, tạo động lực cho chúng mình nhé!”
Mục Đình Sâm hỏi: “Làm sao đột nhiên con có thể tự đứng vững rồi? Hai ngày trước không phải lảo đảo nghiêng ngã sao?
Phải vịn đồ vật mới có thể đi được.”
Má Lưu đi lên trước sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Đoàn Tử: “Tôi cũng không biết, hôm nay đột nhiên nó tự mình có thể đứng vững vàng, chính là đi mấy bước còn như đấu vật, đi không quá ôn. Đứa nhỏ này dáng dấp tốt, thân thẻ tốt, phát triển cũng ổn định, biết đi thật sớm. Một cái chớp mắt tiểu thiếu gia liền lớn như vậy, càng lớn càng trưởng thành nhìn giống phu nhân.
Tính tình là theo hai người, không oa oa náo náo như mấy đứa trẻ nhà khác, rất an tĩnh, chỉ có thời điểm không vui với oa oa lên hai tiếng, đứa nhỏ này thật khiến người khác bớt lo.”
Ôn Ngôn vô thức nhìn Mục Đình Sâm một chút, kỳ thật tính tình của cô không tính là yên tĩnh, chí ít là trước 8 tuổi, tràn ngập sung sướиɠ, cùng những bạn nhỏ chơi cũng là “Thiên Lôi dẫn ra địa hỏa”, tính tình an tĩnh của cô là do ở cùng Mục Đình Sâm lâu ngày mà dưỡng thành, đại khái tính cách Tiểu Đoàn Tử là theo Mục Đình Sâm, càng lớn lên càng rõ.
Ban đêm lúc nằm ở trêи giường, Ôn Ngôn hỏi: “Mục Đình Sâm, có phải lúc nhỏ tính cách của anh cũng lạnh như băng không?
Bây giờ Tiểu Đoàn Tử giống như anh lúc nhỏ vậy.”
Mục Đình Sâm đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô: “Gọi anh là gì đấy? Làm sao anh nghe lại không vui như vậy?”
Cô đẩy tay của anh ra: “Gọi tên anh nha, không phải rất bình thường sao? Anh thật sự muốn em tlúc nào cũng gọi “chồng”, em không mở miệng được. Đừng để ý anh em xưng hô thế nào, tên không phải là dùng để gọi sao? Em đang hỏi anh đấy, có phải tính tình khi còn bé của anh là như vậy hay không?”
không nên giống với anh lúc trước, anh sẽ không bồi dưỡng nó như thế, nó sống tùy tiện một chút cũng tốt, dù có thế nào, sản nghiệp Mục gia cũng đủ nó ăn mấy đời.”
Ôn Ngôn bị anh làm cho không biết nên khóc hay cười: “Yêu cầu của anh đối với Tiểu Đoàn Tử thấp như vậy sao? Anh cũng định sẵn là nó có thế nào, gia nghiệp anh kiếm cũng đủ cho nó ăn mấy đời hả? Hỗ phụ không sinh khuyển tử(*), ngược lại em cảm thấy anh nên nghiêm khắc với con một chút, không thể quá buông lỏng, bây giờ nó còn nhỏ, chờ nó đi học, cũng phải quản giáo đàng hoàng.”
() có nghĩa là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bắt tài.
Trò chuyện cái đề tài này còn quá sớm, Mục Đình Sâm cọ cọ cái cằm vào vai cô: “Biết rồi, anh cũng chỉ nói là nói mà thôi, muốn để cuộc sống của nó tận lực vui vẻ một chút, không thể tùy theo nó làm ẩu. Ngủ đi, anh buồn ngủ rồi. Đúng rồi, anh không ép buộc em gọi anh “Chồng”, nhưng cũng không thể gọi tên đầy đủ của anh, anh có thể gọi “Đình Sâm”, giống mấy người Thiếu Khanh vậy, nhớ kỹ.”
Đình Sâm? Ôn Ngôn vừa nghĩ tới anh so với cô lớn hơn mười tuổi, lúc trước còn gọi anh là anh(*) nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn thân mật gọi anh là “Đình Sâm”, cô đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đặc biệt khó chịu, giống như cách gọi “chồng” cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
(°) Ý nguyên bản là ca ca, cách gọi anh trai.
Cô không khỏi thấy ngứa ngấy một chút, Mục Đình Sâm cảm giác được phản ứng của cô, bàn tay hướng bên hông cô bóp bóp: “Ngứa da hả?”
Cô sợ nhột, hung hăng trốn vào trong ngực anh: “Không phải…
em thật sự không gọi được, phản ứng bình thường mài! Đừng chọc em ngứa ngáy…”