Trần Hàm gật đầu, trông vẻ mặt bà có chút trầm trọng: “Trước đây mẹ cứ tưởng… con chỉ đang nói lời khách sáo, thế nên…

mẹ không thường đến làm phiền hai con. Mấy loại bệnh nhỏ nhặt này không có gì nghiêm trọng cả nên con không cần đến thăm mẹ nữa. Mấy ngày nữa mẹ sẽ qua chỗ con để xem thử Tiểu Đoàn Tử lớn đến đâu rồi.”

Ra là vậy, Trần Hàm cho rằng lời nói trước đây của cô là lời khách sáo mới không đến tìm cô. Trong lòng Ôn Ngôn thoải mái hơn nhiều: “Con không thích nói lời khách sáo với người khác, càng không thích làm bộ làm tịch. Mẹ nghỉ ngơi đi, con đi trước đây.”

Trần Hàm đích thân tiễn cô đến cửa: “Đi đường cần thận.”

Bà dõi theo bóng lưng xa dần của cô, nét dịu dàng trên gương mặt vẫn chưa rút đi. Cuối cùng tâm bệnh của bao nhiêu năm nay đã được loại bỏ rồi.

Khương Nghiên Nghiên bỗng tiến lên: “Mẹ, hôm sau con phải đi rồi. Trước khi đi chúng ta có thể dùng một bữa cơm với chị và anh rễ không? Con còn chưa được gặp qua cháu trai…”

Vẻ mặt của Trần Hàm đột nhiên lạnh đi: “Không cần thiết làm vậy, mẹ vừa nhớ đến người anh rễ trong miệng con từng là tình nhân của con thì thấy kinh tởm rồi. Con cả đời này cũng đừng nghĩ tới việc dính líu đến họ, dù con có trở nên ngoan ngoãn đi nữa, hiểu chưa? Con tránh xa Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn cho mẹ!”

Khuôn mặt của Khương Nghiên Nghiên tái mét, cô ta cắn răng _ yên lặng. Rõ ràng Trần Hàm đối xử với Ôn Ngôn dịu dàng đến thế, tại sao bà lại dùng thái độ lạnh như băng này để đối đãi cô ta chứ? Cô ta cứ tưởng rằng bản thân ngoan ngoãn hiểu chuyện thì toàn bộ những chuyện trước đây sẽ được xí xóa…

Trên đường quay về, Ôn Ngôn thấy thời gian còn sớm nên không về nhà ngay, cô muốn đến công ty để xem xem Mục Đình Sâm đang làm gì. Cô đến đó không vì lý do gì khác mà bởi vì cô chợt nhớ đến một thực tập sinh tên Tự Như Linh, không biết cô ta đã chuyển chính thức hay chưa.

Lúc cô bước vào tòa cao ốc của tập đoàn Mục thị, bảo vệ vẫn như thường lệ mà cúi chào cô: “Chào phu nhân.”

Cô chọt cảm thấy khó xử, lập tức tháo xuống tắm thẻ nhân viên trước ngực. Dù sao cô cũng không nên mang bảng tên của một công ty khác đến đây vì như vậy trông cô giống đang “ăn cây táo, rào cây sung”.

Đợi đến khi thang máy dừng lại ở tầng làm việc của Mục Đình Sâm, cô vừa bước ra ngoài đã nghe thấy giọng nói nhắc nhở của Đới Duy: “Nhớ phải thay dép vào.”

Cô mang đôi giày cao gót đi thẳng về phía anh: “Không thay.”

Đới Duy giật mình: *A… phu nhân, cô không cần thay đâu. Mục tổng đang ở trong phòng làm việc, cô cứ đi thẳng vào.”

Ôn Ngôn đầy cửa ra thì thấy Mục Đình Sâm đang cúi đầu phê duyệt giấy tờ, chắc anh đang gặp phải chuyện không vừa ý nên cứ chau mày. Cô giữ im lặng đi đến bàn trà, rồi tự rót cho mình một ly hồng trà.

: b Mục Đình Sâm nghe thấy tiếng động liền nâng mắt nhìn một cái: “Sao em lại đến đây? Không cần đi làm sao?”

Cô nhấp một ngụm trà rồi nói: “Chiều nay không còn việc gì nên về sớm. Anh cứ bận việc của anh đi, không cần để ý đến em. Nếu như lát nữa anh tan làm sớm thì chúng ta cùng nhau trở về nhà, còn không thì em tự về trước.”

Mục Đình Sâm không trả lời ngay, sau khi xử lý xong tài liệu trên tay anh mới đứng lên đi về phía cô: “Có thể tan làm sớm rồi, đợi một chút chúng ta về cùng nhau đi. Lần này em đến đây để kiểm tra đột xuất à?”

Cô cắn môi cười nhẹ: “Anh nói phải thì phải thôi, em không dám phản bác. Cái cô tên Tự Như Linh kia còn trong công ty không?”

Cặp mắt của Mục Đình Sâm hơi nheo lại, cánh tay anh ôm lấy một bên người cô rồi dựa đến gần như thể giây sau sẽ đẩy ngã cô: “Chắc còn ở đây đi… em vẫn còn nghĩ đến chuyện này ư?”

Cô nhướng mày: “Em chỉ thuận miệng hỏi một chút, có phải anh nghĩ nhiều rồi không? Anh mau đi làm việc đi, xong việc thì chúng ta về nhà.”

Anh vẫn không động đậy mà giữ nguyên tư thế, thậm chí còn dán sát vào người cô làm hơi thở của cả hai cận kề. Anh có thể nhìn thấy rõ rệt làn da mỏng manh của cô, trắng đến mức lộ ra những đường mạch máu rất nhỏ. Lúc cô ngắng cằm lên, hé lộ cần cỗ sạch sẽ và tản mát ra hương thơm hoa cỏ khiến anh nhịn không được tưởng tượng xã xôi.

Ôn Ngôn nhận ra tư thế hiện tại của hai người quá ái muội, hai má của cô liền bắt đầu nóng ran. Cô chống tay trước ngực của anh, nhẹ nhàng đầy ra khoảng cách: “Anh làm gì vậy? Nếu có người nhìn thấy thì hình tượng của anh mắt sạch luôn đáy.”

Anh bắt lây bàn tay thon nhỏ của cô rồi đặt trước môi, khẽ hôn lên: “Không ai dám đến đây cả. Vừa nghĩ đến cảnh em về nhà liền biết đến mỗi mình Tiểu Đoàn Tử thì anh lại cảm thấy bây giờ anh nên tranh thủ làm chuyện nên làm… Ý của em thế nào?”

Cô bị cách suy nghĩ táo bạo của anh dọa sợ: “Anh bị điên rồi à?

Nơi này là công ty đấy!”

Bỗng nhiên, anh chặn môi cô lại rồi thuận thế đè cô lên sô pha, giọng nói từ tính phát ra giữa cánh môi của cô: “Anh không bị điên, bây giờ anh muốn em…”

Anh không bị điên nhưng Ôn Ngôn sắp điên rồi, nếu sớm biết cô đến đây sẽ bị anh ăn sạch thì có đánh chết cô cũng không qua. Đới Duy vẫn còn ở bên ngoài nên không thể đảm bảo rằng sẽ không ai đến gõ cửa phòng, vậy mà anh lại không chút kiêng dè! Cô còn tưởng anh là một người đàn ông tốt đứng đắn có được không? Cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ ở trong công ty làm loại chuyện này!

Ngay từ lúc bắt đầu thì cô đã từ chối nên suốt quá trình đều không thể tập trung. Có thể vì hoàn cảnh quá kích thích cộng với cố ý trêu chọc từ anh làm cho cô rất nhanh đã thất thủ rồi.

Cánh tay trắng noãn của cô vòng qua vai anh, bởi vì ngón tay có chút dùng lực mà trên lưng anh đã xuất hiện vài dấu móng tay.

Cô sợ hãi sẽ phát ra âm thanh nên muốn lợi dụng nụ hôn để khắc chế, nào ngờ Mục Đình Sâm lại cố ý tránh đi khiến cô chỉ có thể vừa thẹn vừa giận cắn môi mà trừng mắt nhìn anh.

Vào thời khắc cuối cùng anh dựa sát vào cô, cuối cùng cũng lắng lại sau một trận gió giật mưa rào.

Chỉ qua một lúc thì Ôn Ngôn lập tức ngồi dậy chỉnh trang lại quần áo, giả vờ ngồi nghiêm chỉnh. Nếu như không phải trên mặt cô còn mang sắc hồng thì người khác sẽ cho rằng lúc nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trông thấy cô như vậy, Mục Đình Sâm nhịn không được trêu đùa: “Em không cảm thấy rất kích thích sao? Bộ dạng của em… thật đáng yêu.”

Cô trừng anh, không phát biểu. Thật ra… lâu lâu thử một chút khác biệt cũng không tồi. Cô không hề tẫy chay loại chuyện này, chỉ là mặt cô không đủ dày mà thôi…

Mục Đình Sâm mỉm cười, anh đặt một nụ hôn lên trán cô: “Anh còn có chút việc, tầm hai mươi phút nữa xử lý xong thì chúng ta đi được rồi. Đúng rồi, mấy ngày nữa sẽ có một buổi tiệc, Diệp Quân Tước cũng sẽ đến đó, anh và Thiếu Khanh cũng sẽ có mặt nên đây là một cơ hội tốt. Nếu như lần này còn không thể xác định được thân phận của Diệp Quân Tước thì sau này càng khó xác nhận hơn. Trực giác của anh mách bảo rằng chuyện này không thể tiếp tục kéo dài nữa. Thiếu Khanh vẫn canh cánh trong lòng về cái chết của Lê Thuần… sự việc càng ngày càng trỏ nên tôi tệ rồi.”

Ji TÔ Ôn Ngôn hỏi: “Là yến tiệc gì vậy? Có cần dẫn theo bạn gái không? Anh có cần em đi cùng không?”

Anh im lặng nhìn cô trong giây lát: “Lý do anh nói với em là vì cần dẫn theo bạn gái, nhưng mà… anh không thể để em đi cùng được, sẽ rất nguy hiểm. Thiếu Khanh cũng thế, chắc chắn cậu ấy sẽ không dẫn theo Trần Mộng Dao. Bọn anh cứ tìm đại một người đi cùng là được, sau khi xong việc thì sẽ trở về ngay.

Anh muốn nói rõ với em trước để tránh sau này em lại bảo anh không giải thích rõ ràng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play