Một bên khác, Kính Thiếu Khanh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại ánh mắt phức tạp, Lê Thuần đột nhiên gọi đến nói thế này là có ý gì? Giống như là… tạm biệt lần cuối, vậy nên, thời điểm lấy đồ bị phát hiện sao?

Đây không phải kết quả ngoài dự liệu, nếu quả thật là như thế này, Diệp Quân Tước sẽ không bỏ qua Lê Thuần…

Nghĩ tới đây, anh cởi tạp dề xuống cầm chìa khóa xe lên: “Dao Dao, anh đi ra ngoài một chút, em ăn cơm thật ngon, đã ăn xong thì nghỉ ngơi, anh sẽ trở lại nhanh thôi.”

Trần Mộng Dao nhíu mày hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy? Cơm cũng đã làm xong, sao không ăn đã? Có bận cũng phải ăn cơm chứ?”

Anh không quen nói dối cô, ánh mắt theo bản năng né tránh: “Cái kia… công ty có chút việc gấp phải xử lý, không sao, anh nuôi gia đình, bây giờ có em và con, không thể so với lúc trươc một mình, kiếm tiền quan trọng mà.”

Mặc dù có chút không vui, nhưng Trần Mộng Dao cũng không có lại kháng nghị, chỉ là căn dặn anh trên đường coi chừng chút, đừng thất thần trong lúc lái xe.

Ra cửa, Kính Thiếu Khanh nhẹ nhàng thở ra, mỗi lần nói dối cô, anh chắc chắn sẽ có một loại cảm giác tội lỗi, giống như là làm chuyện gì có lỗi với cô.

Anh gọi đi gọi lại vào số của Lê Thuần, đều là không cách nào kết nói, anh bỗng nhiên phát hiện, coi như biết Lê Thuần có thể sẽ ở trang viên tư nhân Diệp gia gặp chuyện, anh cũng không có cách nào đi cứu người, đây không phải là nơi anh có thể tùy ý ra vào, ngoại trừ chờ mong Lê Thuần ra được bên ngoài, anh cũng không thể làm được gì khác.

Anh lái xe đến vườn phụ cận Diệp gia trang, nhìn vào trong, gọi điện tới số của Diệp Quân Tước, số là anh từ trong điện thoại di động Trần Mộng Dao vụng trộm nhớ kỹ.

Rất nhanh, điện thoại kết nối, tiếng nói Diệp Quân Tước trầm thấp mang theo khàn khàn truyền ra: “Vị nào thế?”

Anh nhíu mày lạnh giọng hỏi: “Lê Thuần đâu?”

Nghe được âm thanh của anh, Diệp Quân Tước chợt cười: “Kính Thiếu Khanh? Thật thú vị, Lê Thuần đã gọi điện cho anh lâu như vậy, giờ anh mới nghĩ đến tìm tôi? Anh cảm thấy tôi sẽ làm gì cô ta? Tôi không ngờ tới anh sẽ lợi dụng phụ nữ, phi.”

Nghe giọng nói Diệp Quân Tước, chứng thực Lê Thuần đã thực sự bại lộ.

Kính Thiếu Khanh không có phủ nhận, cũng không giải vây cho mình: “Chuyện cậu làm, so với tôi cũng không chính trực bao nhiêu. Người ở nơi nào? Cậu làm gì cô ấy rồi?”

Diệp Quân Tước hờ hững nói: “Nếu Trần Mộng Dao biết anh gọi điện thoại cho tôi quan tâm Lê Thuần, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Anh đừng có quá đáng, lúc trước anh phân phát tình yêu vậy thì thôi đi, bây giờ có Trần Mộng Dao rồi, anh còn đi con đường xưa lúc trước thì không tốt.”

Một mực không đạt được đáp án muốn, Kính Thiếu Khanh có chút tức giận: “Con mẹ nó, tôi hỏi cậu Lê Thuần ở đâu?”

Diệp Quân Tước hừ lạnh một tiếng: “Muốn biết, vậy liền tự mình đến tìm đi.”

Vừa mới dứt lời, điện thoại liền dập máy.

Kính Thiếu Khanh đập một cái vào vô lăng, xuyên thấu qua kính chắn gió nhìn trang viên tư nhân Diệp gia, anh có xúc động muốn xông vào, nhưng anh biết, anh không thể, nếu không ngày mai tin tức đầu đề chính là liên quan tới anh tự xông vào nhà dân, sẽ còn bị thêm chút mắm muối bôi đen, đến lúc đó, Trần Mộng Dao bên kia sẽ không gạt được, đây chỉ là một loại khả năng, còn có một loại khác khả năng, đó chính là, anh tiến vào, liền không thể ra được.

Coi như vậy mà mặc kệ sao? Lê Thuần là vì anh mới xảy ra chuyện, anh rất hối hận đã tìm cô hỗ trợ, nếu như không gặp mặt, không mở miệng, vậy giữa bọn họ, có thể tiếp tục không liên quan, cũng sẽ không có kết quả bây giờ.

Việc này anh xử lý không được, chỉ có thể tìm Mục Đình Sâm thay anh xử lý.

Liên lạc với Mục Đình Sâm, anh nghe thấy được đầu bên kia điện thoại có âm thanh non nớt của Tiểu Đoàn Tử đang học nói, còn có tiếng cười của Ôn Ngôn, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên mở miệng làm sao, tựa hồ lúc này anh không nên quấy rầy sinh hoạt của Mục Đình Sâm.

“Thiếu Khanh, sao thế?” Tâm tình Mục Đình Sâm không tệ, trong giọng nói lộ ra vui vẻ.

Kính Thiếu Khanh dừng một chút mới mở miệng: “Việc liên quan tới Diệp Quân Tước, không phải luôn không có tiến triển sao, Lê Thuần tìm tôi, tôi cùng với cô ấy gặp mặt một lần, cô ấy đồng ý giúp tôi lấy bản mẫu, sau đó… Bị Diệp Quân Tước phát hiện. Bây giờ tôi không biết Lê Thuần thế nào, có lẽ cô ấy còn đang ở trang viên Diệp gia, nhưng tôi cũng không thể xác định trăm phần trăm, tôi giấu Dao Dao ra ngoài, đang ở gần trang viên Diệp gia, vào là khẳng định không được, trong lòng tôi không rõ…”

Đầu bên kia điện thoại, Mục Đình Sâm nghiêm túc: “Tôi biết tâm tình bây giờ của cậu, cậu không có khả năng mặc kệ. Theo tính tình Diệp Quân Tước, Lê Thuần chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Như thế này, cậu báo cảnh sát đi, tùy tiện tìm lí do, để cảnh sát chạy tới, như thế có thể kéo dài một chút thời gian, cảnh sát đến, cậu ta coi như muốn làm gì Lê Thuần, cũng không dám tiến hành ở trong trang viên. Tôi phái người đi theo dõi, nếu là Lê Thuần được mang ra, liền đoạt người mang đi. Cậu về nhà trước đi, đừng để Trần Mộng Dao nghi ngờ.”

Xác nhận xong phương án, Mục Đình Sâm gọi Lâm quản gia đến trước mặt: “Chú Lâm, dẫn người đi xung quanh trang viên Diệp gia theo dõi, nếu là có cô gái nào được mang ra, liền chặn người lại. Ảnh chụp của cô gái kia tôi sẽ gửi cho chú.”

Chú Lâm nhìn Ôn Ngôn một chút, đáp, quay người rời đi.

Mục Đình Sâm có chút kỳ lạ sao Lâm quản gia lại phải nhìn Ôn Ngôn, ánh mắt còn có chút kỳ quái, anh không rõ ràng cho lắm cũng quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn Ôn Ngôn cũng đang nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cô là chất vấn, anh mờ mịt: “Sao em nhìn anh như vậy? Anh chỉ là đang giúp Thiếu š Khanh. Lê Thuần giúp cậu ấy lấy ADN hàng mẫu của Diệp Quân Tước, bị phát hiện, chỉ sợ sắp xảy ra chuyện. Trang viên Diệp gia cách Bạch Thuỷ Loan quá xa, Thiếu Khanh tự mình đi làm sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian, Trần Mộng Dao tuyệt đối sẽ phát hiện, anh chẳng lẽ… không nên hỗ trợ?”

Ôn Ngôn nhéch miệng: “Em không nói anh không nên hỗ trợ, em chỉ là đang nghĩ, anh em tốt các anh, là chuyện gì đều sẽ hát đệm giúp đỡ giấu diềm, đánh yểm trợ sao?”

Khóe miệng Mục Đình Sâm giật một cái: “Nghĩ gì thế? Anh là loại người này sao? Cũng phải phân tình huống, em nói là quá trớn gì gì đó sao? Không có khả năng, anh và Thiếu Khanh đều không phải cái loại người này.”

Ôn Ngôn không nói tin, cũng không nói không tin, nhưng là biểu lộ rất rõ ràng chính là không tin, cô thay đổi chủ đề: “Nếu là Lê Thuần thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ trong lòng Kính Thiếu Khanh không dễ chịu, sẽ rất tự trách. Hi vọng sẽ không xảy ra chuyện, em mang Tiểu Đoàn Tử đi ngủ trước.”

Nhìn cô đứng dậy lên lầu, Mục Đình Sâm rơi vào trầm mặc, cô nói không sai, nếu Lê Thuần xảy ra chuyện, sợ rằng Kính Thiếu Khanh sẽ áy náy cả đời. Dù sao quen biết nhiều năm, cho dù có chuyện không vui, dù là cả đời không qua lại với nhau, cũng không nên là kết quả như vậy.

Nhất định là một đêm không an tĩnh, thẳng đến ngày hôm sau, Lâm quản gia bên kia cũng không đợi được Lê Thuần bị người ta mang trang viên Diệp gia.

Tin dữ tùy theo đến, tin tức mới nhất đưa tin, có người ở chỗ chân núi phát hiện một thi thể nữ, sau cảnh sát điều tra cho ra câu trả lời chắc chắn là trượt chân ngã chết, thời gian tử vong là tối rạng sáng hôm qua.

Thi thể nữ, là Lê Thuần, Kính Thiếu Khanh tự mình đi lĩnh thi thể, Lê Thuần không có thân nhân, Kính Thiếu Khanh cho cô cuộc sống mới, cũng do anh vẽ lên dấu chấm tròn cho cuộc đời cô, dù là đây tất cả là có vẻ bát đắc dĩ, yêu ớt như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play