Kính Thiếu Khanh ung dung nhìn cô, ngón tay thon dài của anh nhịp nhàng gõ lên mặt bàn như thể đang chờ đợi điều gì đó xảy ra. Giây tiếp theo, Hạ Lam liền bùng nổ: “Sao có thể để Dao Dao rửa bát chứ? Tìm một dì chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt của hai người cũng đâu tốn bao nhiêu tiền. Cái gì mà không thích người lạ trong nhà chứ? Đây là thói xấu, Thiếu Khanh con phải sửa cho mẹ, con thuê một người giúp việc về đi!”
Trần Mộng Dao đâu ngờ đến phản ứng của Hạ Lam lại lớn như vậy, Kính Thiếu Khanh tước đi bát đũa trong tay cô: “Em thấy chưa? Bình thường em đâu giành làm việc nhà, đợi lúc mẹ anh ở đây em lại chọc bà mắng anh sao? Em nghỉ ngơi đi, để anh làm. Anh không muốn có người lạ trong nhà đâu.”
Trần Mộng Dao khó nói, chà xát hai tay: “Là em không cẩn thận…”
Nhìn Kính Thiếu Khanh tiến vào bếp, Hạ Lam hài lòng: “Dao Dao qua đây ngồi đi. Để mẹ nói chuyện với con một chút.”
Trần Mộng Dao cười đi đến phía trước, cô ngồi xuống cạnh Hạ Lam: “Mẹ, thật ra mấy việc vặt đều là Thiếu Khanh làm hết. Dù là trước hay sau khi kết hôn thì con cũng chỉ lâu lâu đỡ đần chút việc với anh ấy, anh ấy còn mệt hơn con nhiều.”
Hạ Lam nắm lấy tay cô, nhè nhẹ vỗ lên mu bàn tay của cô: “Con không cần làm vậy, mấy người đàn ông thương vợ mới tự ôm hết việc lên người. Nếu để nó quen thói để con làm việc thì nó lại rảnh rỗi rồi cho rằng con làm là điều đương nhiên. Con gả vào nhà chúng ta không phải để làm bảo mẫu, mấy chuyện vặt vãnh cứ để Thiếu Khanh làm là được. Con còn trẻ tuổi, nhất định con cũng muốn tự do thêm vài năm. Sau khi con sinh em bé rồi thì để mẹ giúp con trông nom đi, uống sữa bột cũng được. Nếu phải đút sữa mẹ thì phiền phức cho con rồi, mỗi ngày cứ phải ôm theo đứa bé thì không rảnh rỗi được nữa.”
Có người nói có những bà mẹ chồng sẽ bắt con dâu phải trải qua hết những bất hạnh mà họ từng trải. Thế nhưng, Hạ Lam lại không giống vậy. Khi xưa bà không có được sự yêu thương từ người chồng, phải tự mình gồng gánh nhưng vẫn dạy dỗ con trai thành một người đàn ông thương vợ. Thậm chí, bà còn tốt với con dâu hơn cả tốt với con trai mình.
Trần Mộng Dao rất hạnh phúc: “Bây giờ Tiểu Ngôn vẫn phải đút sữa mẹ cho Tiểu Đoàn Tử, sau này cũng phải cho đứa bé uống sữa mẹ đến lúc đầy tuổi. Con cũng muốn tự do thêm vài năm nhưng con vẫn muốn làm tốt chức trách của một người mẹ.
Giống như mẹ đối với Thiếu Khanh vậy, những gì có thể cho con thì con sẽ không ích kỷ đâu.”
Hạ Lam nhìn vào đôi mắt của cô, trong lòng lại càng thêm yêu mến cô con dâu này: “Được, vậy cứ theo ý con. Con và Thiếu Khanh nghỉ ngơi sớm đi, bố mẹ về đây. Con nhớ phải về thăm bố mẹ và mẹ con thường xuyên, bà ấy sống một mình nên chắc chắn cô đơn lắm.”
Trần Mộng Dao gật đầu rồi đứng dậy tiễn hậu người đến trước cửa. Kính Thiếu Khanh nghe thấy tiếng đóng cửa mới từ nhà bếp thò đầu ra: “Họ đi rồi à?”
Cô tung tăng tiến lên rồi bám vào cổ anh: “Đi rồi, vừa đi thôi. Bố mẹ của anh thật tốt, em cảm thấy em may mắn lắm. Chuyện tốt gì cũng rơi hết lên người em rồi.”
ý Kính Thiếu Khanh nhịn không được đả kϊƈɦ cô: “May mắn như vậy mà suýt chút nữa bị em quẳng đi mắt.”
Cô im lặng bĩu môi. Đúng đó, suýt chút nữa là cô đã quẳng đi may mắn này và cả anh. Nếu không phải cô mang thai đứa con của anh thì không biết phải đến khi nào hai người mới đến được với nhau. Hoặc là… cả hai sẽ không thể ở bên nhau nữa, may mắn thay đứa bé trong bụng giúp họ nhanh chóng kết hôn, đây quả thật là một vận may to lớn.
Thấy cô níu mãi không buông, anh dịu dàng hỏi: “Anh còn chưa dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp đâu, em cứ đu trêи người anh thì anh làm sao làm việc đây?”
Cô vươn tay đến phía sau lưng anh, tháo bỏ tạp dề trêи người anh: “Vậy thì để mai làm tiếp. Thời gian không còn sớm nữa nên anh đi ngủ cùng em nhé? Bây giờ em chỉ muốn dính lấy anh thôi.”
Anh chịu không được bộ dạng làm nũng của cô, không còn tâm trạng thu thập nhà bếp nữa mà trực tiếp ôm ngang cô đi lên lầu.
Thâm tâm của Trần Mộng Dao đã sớm nhộn nhạo không yên rồi, kể từ lúc hai người quay trở lại bên nhau cho đến hiện tại, vì cô mang thai nên phương diện sinh hoạt đời tư khá “lành mạnh”. Lâu lâu hai người chỉ làm một lần và anh cũng rất cẩn thận khiến lòng cô cứ ngứa ngáy, không hóa giải được cơn khát.
Lần này cô cũng chịu hết nổi rồi, hệ ăn thịt như Kính Thiếu Khanh có thể chịu được sao? Cô không tinh trêи đời này lại có mèo không thèm mỡ, nếu vừa mới kết hôn mà anh đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài thì cô sẽ tức trào máu mà chết! Lúc trước cô có yêu cầu cỡ nào thì anh cũng làm qua loa cho có, hôm nay có thể danh chính ngôn thuận mà làm thì cô mới không dễ dàng bỏ qua cơ hội này.
Kính Thiếu Khanh đặt cô lên giường rồi đứng dậy muốn rời đi, cô nhanh chóng phản ứng níu lại góc áo của anh: “Anh muốn đi đâu? Chiều nay đã nói rồi, hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta mà. Anh cứ chiều em đi, mấy ngày tháng ăn chay thật không dễ dàng gì…”
Anh phụt một tiếng rồi bật cười: “Anh biết rồi, anh đi tắm trước mà em nghĩ gì vậy? Ngoan ngoãn đợi anh, rất nhanh sẽ xong.”
Lúc này cô mới chịu buông tay, nhỏ giọng nói: “Cũng kỹ lưỡng thật đấy, không biết từ khi nào có thói quen này nữa.”
Lời nói của cô truyền vào trong tai anh làm anh quay đầu lại trừng mắt nhìn cô: “Em hay lắm, lầm bẩm cái gì đó?”
Cô cười hì hì: “Không có gì, anh mau đi tắm đi.”
Đợi đến khi anh đóng cửa phòng tắm, cô lập tức xuống giường thay ngay bộ váy ngủ lụa hai dây. Phần dưới của váy ngủ khá rộng rãi nên đã che đi bụng bầu, phần chân váy và cởi áo trang trí thêm viền ren trông vô cùng gợi cảm.
Chờ đợi thật khiến người ta khó chịu, cô không biết mình đã đếm bao nhiêu lần đến con số một trăm thì Kính Thiếu Khanh mới tắm xong. Lúc anh bước ra chỉ quấn khăn tắm quanh eo, bởi vì anh thường xuyên rèn luyện cơ thể nên đường nét cơ bắp rất rõ ràng nhưng không hề khoa trương. Toàn thân anh mang theo hơi nước âm ướt và mùi thơm xà phòng, Trần Mộng Dao vừa trông thấy đã kiềm chế không nỗi nữa.
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim đang tăng tốc của mình, ánh mắt của cô không thể rời khỏi anh. Khuôn mặt anh tuần của anh làm cho cô thần hồn điên đảo, ngắm nhìn trăm lần cũng không chán. Khó trách những người phụ nữ trước đây cứ đâm đầu vào anh, nếu đổi lại là cô cũng sẽ kiềm không được.
Anh vừa đi tới mép giường đã bị cô kéo xuống bên dưới. Cô đè trêи người anh, cả hai không nói gì mà nhìn chăm chú vào đôi mắt của nhau: “Em đang đùa với lửa đấy.”
Giọng nói trầm khàn của anh rất chân thật khiến cô khó nhịn cắn nhẹ cánh môi. Cô dùng ánh mắt khiêu gợi nhìn anh: “Anh không thích sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT