Kính Thiếu Khanh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Em đổi ý chứ gì? Em muốn ngủ đi ngủ mà lấy con ra làm bia đỡ đạn. Nói trước là chúng ta ngủ cùng nhau, em đừng chạm vào anh, nếu không thì anh sẽ ngủ không ngon. Buỏi tối sẽ không thức được đẻ…
chiều theo ý em đâu.”
Buổi tối, tại trang viên của Diệp gia.
A Trạch lái xe chở Diệp Quân Tước trở về từ bệnh viện, động tác thuần thục đỡ Diệp Quân Tước ngồi lên xe lăn. Chỉ là lần này, hai người không phải đang giả vờ.
Diệp lão gia không cho phép Diệp Quân Tước tiếp tục ở viện chữa trị nên đã cho xuất viện từ sớm, mỗi ngày sau đó đều có bác sĩ tư đến tận nhà tiêm thuốc tiêu viêm cho anh ta.
A Trạch luôn im lặng, tinh thần có chút bất an. Anh ta không ngờ trong mấy ngày nghỉ phép của mình lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thân phận của Diệp Quân Tước bị bại lộ mà Diệp lão gia vẫn chưa tìm đến anh ta để nói chuyện. Anh ta ở cạnh Diệp Quân Tước đã được một quãng thời gian nên có nói rằng không phát giác ra thân phận của cậu ta là chuyện phi lý, hiện giờ anh ta còn không biết kết cục của bản thân sẽ ra sao.
Trêи đường đi, Diệp Quân Tước bỗng nói nhỏ: “Nếu ông ta có hỏi anh thì anh cứ nói không biết gì cả, nói là tôi luôn phòng bị anh, không cho anh tiếp cận gần. Ông ta có thể chịu đựng được tôi nên sẽ không làm khó anh đâu.”
A Trạch giật mình, trước đây anh ta luôn sợ hãi Diệp Quân Tước. Vì bị anh ta ép buộc nên A Trạch mới nghe theo nhưng giờ phút này anh ta lại có cách nhìn khác về Diệp Quân Tước: “Được.”
Về đến phòng ngủ, Diệp Quân Tước vừa được dìu đến giường thì Khúc Thanh Ca đã chạy vào: “”A Trạch, ông nội tìm anh, anh qua đó trước đi. Ở đây cứ giao cho tôi là được.”
A Trạch nhìn Diệp Quân Tước một cái rồi đáp lại cô, quay người rời đi.
Khúc Thanh Ca đi đến mép giường rồi ngồi xuống: “Đau không?”
Diệp Quân Tước không trả lời, sao có thể không đau được?
Nhưng lão già kia muốn anh ta ghi nhớ bài học nên không cho phép anh ta dùng thuốc giảm đau, khiến anh ta phải đau đớn từng phút từng giây, đau đến mức buổi tối không tài nào ngủ được.
Qua một lúc anh ta hỏi: “Tại sao cô lại nói cho tôi nghe biết kế hoạch của ông ta?”
Khúc Thanh Ca mím môi rồi cười tự giễu: “Nếu như em không nói, Trần Mộng Dao chết đi thì anh sẽ làm gì? Em không muốn thấy anh không vui nhưng em cũng hối hận vì đã nói cho anh biết. Nếu sớm biết được anh sẽ vì cô ta liều mạng thì em thà rằng không nói cho anh biết. Anh có biết thiếu chút nữa anh đã chết hay không? Cho dù không chết nhưng sau này cũng thành tàn phế thật rồi. Bây giờ anh nằm ở đây chẳng khác gì một người tàn tật mà hôm nay lại là ngày kết hôn của Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh. Anh thấy sao? Chắc trong lòng anh cũng không hề dễ chịu gì đúng chứ?”
Diệp Quân Tước không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ hạ mí mắt: “Chỉ là một đôi chân, không sao. Cảm ơn.”
Khúc Thanh Ca những tưởng mình nghe nhầm, người đàn ông cao ngạo như anh ta lại nói cảm ơn người khác, mà còn là cảm ơn cô vì một người phụ nữ khác. Trong lòng cô bỗng trở nên phức tạp: “Anh cảm thấy không sao nhưng em thấy có sao. Em không muốn đi theo một người tàn phế cả đời, anh có thể đôi lúc nghĩ thay cho em không? Trần Mộng Dao quan trọng đến Vậy, còn người vợ này của anh thì không có quan trọng sao?”
Câu hỏi của cô không nhận được câu trả lời, Diệp Quân Tước nhắm mắt lại, cô cắn răng rồi đứng dậy rời đi. Cô phải tìm ông cụ nói rõ, nếu không chữa trị thì Diệp Quân Tước sẽ tàn phế mắt, đó là điều mà cô không muốn chứng kiến.
Lúc đi đến sân nhà, A Trạch đang nói chuyện với Diệp lão gia nên cô không dám làm phiền hai người, đành đứng ở phía xa nhìn hai người.
Cô mang máng nghe được lão gia và A Trạch đang nói về chuyện của Diệp Quân Tước. Ông cụ hỏi A Trạch: “Tôi để cậu ở cạnh nó lâu như vậy mà cậu không phát hiện ra sao?”
A Trạch cúi thấp đầu: “Không có, cậu ấy luôn phòng bị tôi, không cho tôi tới quá gần.”
Rõ ràng Diệp lão gia không mấy tin tưởng: “A Trạch, tôi kỳ vọng vào cậu rất nhiều nên tôi hy vọng cậu không nói dối tôi. Bây giờ cậu không giống như xưa nữa, trước đây cậu chỉ có một mình nhưng giờ còn phải nuôi gia đình…”
A Trạch nhăn mày: “Lão gia, thật sự tôi không biết và cũng không… phản bội ngài.”
Nghe đến đây, Khúc Thanh Ca do dự hai giây rồi bước đến: “Ông nội, cháu có chuyện muốn nói riêng với ông.”
Diệp lão gia nhìn thấy Khúc Thanh Ca liền đổi sang vẻ mặt hiền hòa: “Được, qua đây nói chuyện với ông đi. A Trạch, cậu lui xuống trước đi.”
A Trạch nhìn Khúc Thanh Ca với ánh mắt cảm kϊƈɦ, sau đó vội vàng rời khỏi.
Khúc Thanh Ca thầm thở phào nhẹ nhõm, cô vào thẳng vấn đề: “Ông nội, Diệp Quân Tước giả vờ tàn phế để lừa ông là sai, là cháu nói với anh ấy về kế hoạch loại bỏ Trần Mộng Dao của ông. Cháu không muốn nhìn thấy anh ấy không vui, là lỗi của cháu, nếu không thì anh ấy đã không biến thành bộ dạng như bây giờ. Ông chỉ còn một cháu trai thôi, anh ấy cũng là người thừa kế cuối cùng của Diệp gia nên ông nội hãy bớt giận, để anh ấy quay về bệnh viện tiếp tục trị liệu đi ạ. Nếu không anh ấy sẽ tàn phế thật đấy.”
Lão gia không nói ra chuyện Diệp Quân Tước không phải là thật, ông chỉ hỏi: “Có phải cháu đã sớm biết được chân của Tước Nhi lành lặn không?”
Khúc Thanh Ca có chút chột dạ cúi thấp đầu: “Vâng… cháu xin lỗi.”
Trêи mặt ông cụ mang theo nụ cười, nhưng càng nhìn càng cảm thấy nham hiểm: “Chuyện này cháu đừng quản nữa, ông có suy tính của ông. Tước Nhi không nghe lời thì làm sao ông an tâm? Phải kiềm chế nó lại thì ông mới an tâm được.”
Khúc Thanh Ca lấy hết can đảm nói: “Cháu không vì gì cả, cháu chỉ không muốn cả đời còn lại sống chung với một người tàn phế. Nếu như anh ấy không thể đi lại được nữa thì cháu thà rằng ly hôn. Lúc trước cháu biết được anh ấy không tàn phế mới chấp nhận gả cho anh ấy. Trước khi kết hôn, người nhà cháu vẫn có chút do dự vì đôi chân của anh ấy. Có thể cháu ăn nói không hay cho lắm nên ông nội đừng giận cháu. Cháu còn trẻ, cháu không muốn cả đời còn lại bị bó buộc.”
Diệp lão gia hơi ngạc nhiên, ông không ngờ Khúc Thanh Ca vì Diệp Quân Tước mà dám nói với ông ta những lời này. Qua một lúc, ông ta thở dài một hơi: “Được, ông đáp ứng yêu cầu của cháu. Ông sẽ để nó tiếp tục tiếp nhận chữa trị. Tình cảm mà cháu dành cho nó thật đáng quý, rõ ràng nó không yêu cháu mà yêu một người phụ nữ khác nhưng cháu vẫn có thể vì nó mà đi đến bước này.”
Nội tâm của Khúc Thanh Ca bị đả kϊƈɦ, cô chẳng hề dễ chịu gì.
Cô biết, ông cụ nói ra một cách thẳng thừng như vậy để khiến cô phẫn nộ nhưng cô sẽ không mắc bẫy đâu: “Tình yêu là cho đi, là thông cảm. Có một số chuyện đã qua thì cứ cho qua.
Cháu đi chăm sóc anh ấy đây, sáng mai cháu và A Trạch sẽ đưa anh ấy trở lại bệnh viện.”
Nói xong, cô quay người rời đi. Cô không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và bàn tay siết chặt gậy chống của ông ta.
Biệt thự Bạch Thủy Loan.
– Kính Thiếu Khanh đã chuẩn bị xong cơm tối, sau khi xác nhận từng món ăn đều được trình bày hoàn hảo thì anh mới lên lầu gọi Trần Mộng Dao.
Rõ ràng anh mới là người mệt nhất nhưng vẫn có thể lết ra khỏi giường, vậy mà cô lại ngủ say như chết.
Anh đi đến trước giường rồi cúi xuống hôn lên môi cô: “Chú heo nhỏ lười biếng, dậy ăn tối thôi. Nếu em không ăn cơm thì mẹ anh lại nói anh bỏ đói em mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT