Sắc mặt anh lạnh đi: “Đến thư phòng rồi nói tiếp.”

Lúc anh đi ngang qua phòng khách, Ôn Ngôn đang thay tã cho Tiểu Đoàn Tử nhưng không thèm nhìn anh lấy một lần. Trong lòng anh cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến mức phải hít vào vài ngụm mới có thể áp chế.

Sau khi bước vào thư phòng, anh ngồi xuống ghế hỏi: “Điều tra được gì rồi?”

Lâm quản gia báo cáo lại sự thật: “Công tác bảo mật của Diệp gia không tệ, để điều tra được chút manh mối này cũng rất khó khăn. Theo như những gì tôi tra ra được thì tầm nửa đến một năm trước Diệp Quân Tước gặp phải tai nạn nhỏ ở nước ngoài, hình như là bị thương trong cuộc nổ súng. Sau đó lúc cậu ta ở trong bệnh viện điều trị thì gặp phải trận hỏa hoạn lớn, khuôn mặt của cậu ta bị hủy đi một phần. Gần đây cậu ta đã làm phẫu thuật hồi phục nên nhìn không ra khuôn mặt lúc trước nữa. Tướng mạo của cậu ta có chút khác biệt với lúc trước nhưng không lớn.”

“Chân của cậu ta bị tàn phế trong một lần tai nạn xe cộ. Bối cảnh của Diệp gia khá phức tạp, anh em ruột và anh em họ đều tàn sát lẫn nhau. Vốn Diệp Quân Tước có mười người anh em nhưng cuối cùng chỉ còn lại duy nhất mình cậu ta. Diệp Quân Tước cũng không phải là một thiếu gia chính thống của Diệp gia mà chỉ là đứa con riêng, từ nhỏ đến lớn đều không sống trong Diệp gia. Đến khi cậu ta trưởng thành rồi mới bị đón về Diệp gia, lão già bên Diệp gia cũng không quan tâm cậu ta mấy. Nếu như không phải vì không còn người kế thừa thì đã không đến lượt cậu ta rồi.”

“Vả lại… tôi nghỉ ngờ cậu ta ở đằng sau làm ra không ít chuyện, nếu không thì thân phận người thừa kế của Diệp gia đã không đến lượt một đứa con riêng như cậu ta đảm nhận.

Dạng người như cậu ta khá nguy hiểm, chúng ta vẫn nên cảnh giác một chút. Bởi vì… người anh em cuối cùng của cậu ta đã chết trong quãng thời gian một năm mà cậu ta xảy ra chuyện, chắc chắn chuyện này có liên quan đến cậu ta.”

Mục Đình Sâm vuốt vuốt cằm, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc xảy ra tai nạn thì cậu ta đang ở nước nào?”

Lâm quản gia sững người: “Cái này… vẫn chưa có thông tin xác nhận nhưng đại khái là ở một nơi nào đó ở Nam Phi.”

Thông tin nãy cũng không giúp ích được gì nhiều nên Mục Đình Sâm không hỏi sâu thêm: “Được rồi, tôi biết rồi. Hôm nay chú ở đây cả ngày sao? Ngôn Ngôn… hôm nay em ấy làm những gì rồi?”

Lâm quản gia trả lời: “Phu nhân không làm gì cả, chỉ chăm coi tiểu thiếu gia thôi, có chơi điện thoại một chút nhưng không ra ngoài. Đúng rồi, tiểu thư còn hỏi tôi về tiền độ tu sửa ngôi nhà của Ôn gia. Dạo gần đây tôi bận điều tra về Diệp Quân Tước nên không trực tiếp để ý chuyện trùng tu nữa. Tôi nói rằng giờ vẫn chưa đến lúc sửa chữa lại ngôi nhà cũ của Ôn gia nên phu nhân có chút thất vọng. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thê.”

Đúng rồi, chuyện tu sửa nhà cũ của Ôn gia chính là điều mà Ôn Ngôn đang quan tâm. Mục Đình Sâm đột nhiên trở nên vui vẻ hẳn: “Tôi biết rồi, chuyện sửa nhà chú không cần lo nữa, tôi sẽ đích thân phụ trách. Mấy hôm nay tôi sẽ dành thời gian qua đó giám sát, chú giúp tôi tìm công nhân về là được.”

Lâm quản gia đáp lại một tiếng rồi lui khỏi thư phòng.

Qua một tiếng đồng hồ, Mục Đình Sâm cầm theo bản vẽ cấu trúc của Ôn Trạch xuống lầu. Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt tiến đến trước mặt Ôn Ngôn, sau đó anh ném bản vẽ cho cô: “Những nơi này quá cũ kỹ rồi, cần phải thiết kế lại. Em tự xem thử chưa hài lòng với chỗ nào thì nói.”

Ôn Ngôn trừng mắt nhìn anh một cái, không nhìn xuống bản vẽ: “Anh lo cái này làm gì? Không phải đã giao cho chú Lâm xử lý sao?”

Anh nhàn nhạt trả lời: “Anh không hài lòng với bản thiết kế của người này, này là anh tự vẽ, chú Lâm không có thời gian để quản.”

Lúc này cô mới cầm bản vẽ lên xem chỉ tiết một lượt: “Được, toàn bộ đều ổn, anh cứ làm đi. Dù sao em trông con nên cũng không có thời gian, nếu không thì em đã tự đi làm chuyện này rồi.”

Thái độ của hai người vẫn lạnh lẽo như cũ, còn thoang thoảng mùi thuốc súng. Nội tâm của Mục Đình Sâm đã có chút hoảng loạn: “Tính hết thì phải tốn gần vài triệu tệ mới có thể hoàn thành việc tu sửa và đây chỉ là con số dự kiến. Đối với những ngôi nhà có giá trị trên tỷ thì phí trùng tu không rẻ như vậy đâu, thậm chí có khả năng lên đến vài chục triệu.”

Ôn Ngôn hiểu ý của anh, không phải chỉ nhắc về tiền bạc mà anh đang còn muốn cô thuần phục. Nhưng cô cứ quyết không làm theo đấy: “Ò, em biết rồi. Trong tay em vẫn còn một triệu mấy, cứ lấy toàn bộ ra. Phần còn thiếu em sẽ mượn anh trước, sau này từ từ trả lại. Cho dù bây giờ em không đi làm nhưng em vẫn còn nguồn thu nhập từ tiệm bánh. Sẽ có một ngày có thể trả hết cho anh thôi.”

Mục Đình Sâm hít sâu một hơi: “Em cứ phải nói chuyện như thế với anh sao? Ai bắt em phải trả tiền?”

Cô nhàn nhạt trả lời: “Không cần em trả tiền thì nhắc đến tiền bạc với em làm gì?”

Anh nghiền răng rồi lại nghiền lợi: “Cuối cùng em muốn thế nào đây?”

Cô cười cười, trêu chọc Tiểu Đoàn Tử: “Em đâu muốn thế nào đâu, em có thể làm sao chứ? Đúng không Tiểu Đoàn Tử? Mẹ dịu dàng lắm, mẹ đâu có làm sai chuyện gì đâu nhưng vẫn có người ghét mẹ đến thế. Người ta còn tự chạy đi chơi cả ngày, hai chúng ta không cần để ý đến tên đáng ghét đó nữa, để tên đó tự chịu đựng một mình nhé.”

Mục Đình Sâm chịu hết nổi giành con về phía mình: “Em thế nào cũng được nhưng anh phải bề con!”

Ôn Ngôn hừ nhẹ một tiếng: “Em không cho anh bề con sao? Là tự anh không bé đấy thôi, anh đâu muốn bế đâu nhỉ? Được, tối nay con trai đều là của anh, anh cứ trông đi, còn em sẽ không nhúng tay vào đâu. Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon rồi, ngày mai phải đến Nam Thành tìm Dao Dao đi dạo phố. Khi nào anh chịu không được nữa thì nói em, em chơi đủ rồi sẽ về tiếp tay cho anh.”

Nói xong, cô đứng dậy lên lầu về phòng ngủ, tiện thể khóa trái của. Tối nay cô sẽ để Mục Đình Sâm ngủ ở phòng của Tiểu Đoàn Tử, chỉ cần anh không chịu đầu hàng thì những ngày sau đều để cho anh tự chăm sóc Tiểu Đoàn Tử. Phải cho anh trải nghiệm cảm giác khi làm một người bố bỉm sữa là như thế nào.

Chẳng lẽ anh cho rằng cô chăm con không mệt hay sao?

Không chỉ mệt mỏi mà còn phải lo lắng bất an, cô không thể làm việc riêng, ngay cả lúc chơi điện thoại cũng không yên ổn, nếu Tiểu Đoàn Tử khóc nháo thì cho dù là đi vệ sinh cũng phải bề theo. Cô đã hy sinh nhiều đến thế mà anh lại nói những lời đó với cô chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, chưa kể mọi thứ đều xuất phát từ việc cô muốn giúp anh mà thôi. Cô không cảm thấy bản thân đã làm sai.

Mục Đình Sâm nhìn Tiểu Đoàn Tử trong tay, anh sắp sụp đổ đến nơi rồi. Xem ra lần này Ôn Ngôn quyết cứng rắn đến cùng.

Nhưng cũng chẳng sao, đối với con cái thì phụ nữ sẽ không đành lòng, hiện tại Tiểu Đoàn Tử đang trong tay anh thì anh không tin cô sẽ bỏ xó không lo cho cậu nhóc, rồi ngày mai cô lại chủ động tìm anh nói chuyện mà thôi.

Lúc nãy anh vừa tự tay thiết kế bản vẽ hơn nửa tiếng đồng hò, còn chủ động lựa thời cơ nói chuyện với cô. Thế nhưng cô lại dám tiếp tục chiến tranh lạnh với anh, đây là lúc phải chỉnh đốn lại cô để tránh sau này cô không còn biết sợ anh!

Sáng ngày hôm sau, Mục Đình Sâm tỉnh dậy bề theo Tiểu Đoàn Tử. Má Lưu lấy bình sữa đã chuẩn bị sẵn đút cho đứa bé, anh hỏi: “Ôn Ngôn đâu rồi? Tại sao em ấy không đến đút sữa cho cậu nhóc vậy?”

Má Lưu vô cùng ngạc nhiên: “Không phải phu nhân đã nói với cậu rằng sẽ đến Nam Thành sao? Mới sáng sớm tỉnh mơ phu nhân đã ra ngoài, cũng đã đi hơn nửa tiếng rồi. Cậu không biết sao? Trong tủ lạnh có chuẩn bị sẵn sữa rồi, đủ để uống vài ngày. Nếu không được nữa thì có thể uống sữa bột, phu nhân đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Mục Đình Sâm hoảng loạn: “Em ấy đi thật 2? Tôi chưa từng đồng ý! Mau bảo em ấy quay về ngay! Bảo em ấy về ngay!”

Má Lưu thấy anh nổi trận lôi đình liền nhét Tiểu Đoàn Tử và bình sữa vào tay anh: “Tôi đi gọi điện ngay. Cậu đừng gấp, cứ đút sữa cho tiểu thiếu gia trước đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play