Tiểu Đoàn Tử nhìn Lâm Táp, ngậm ngón tay chảy nước miếng, mặt nhỏ đầy vẻ ngây thơ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không khí áp lực trong phòng bệnh. Lâm Táp nhìn Tiểu Đoàn Tử, mỉm cười: “Đáng yêu quá… tiếc là đời này tôi không thể có con, cũng không có cơ hội nhìn nó lớn lên.”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, cảm giác hốc mắt ẩm ướt cay cay: “Anh đừng nói như vậy, lỡ như có kỳ tích thì sao? Tôi vẫn cho rằng nhìn anh rất tốt, không có chuyện gì cả. Anh đừng bao giờ bi quan, tất cả sẽ trở nên tốt hơn.”
Lâm Táp tháo ống thở oxi xuống, bình ổn lại: ‘Cô thấy tôi giống kiểu người bi quan? Chỉ là nhìn mọi người còn khổ sở hơn cả tôi nữa, thật sự đấy, tôi cảm thấy không có gì. Chụp cái ống này vào, tôi còn cảm thấy không thở được, tôi chưa chết ngay, cần thứ này làm gì?”
Mục Đình Sâm cưỡng chế đeo lại ống thở cho anh: “Cậu điên rồi à? Bác sĩ bảo cậu đeo thì cậu đeo đi, lấy xuống làm gì?”
Lâm Táp trợn mắt khinh thường một cách bất đắc dĩ: “Được, em đeo là được chú gì? Em cảm giác ngày mai ngày mốt là có thể xuất viện, vết thương từ từ không đau nữa. Em không muốn cứ nằm ở bệnh viện làm phí thời gian, thời gian của em đã không còn nhiều.”
Khi bọn họ nói chuyện, cửa phòng bệnh mở ra, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh cùng đi vào, lúc hai người đến bệnh viện đã trùng hợp gặp nhau ở cổng. Thấy tinh thần Lâm Táp khá tốt, Trần Mộng Dao bèn kéo mành ra hết cỡ: “Sáng một tí, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn một tí, hôm nay anh cảm giác như thế nào? Có đau hay không?”
Lâm Táp quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa số, vẻ mặt bình tĩnh: “Không có, tốt lắm, mọi người không cần canh giữ cho tôi cả ngày như thế, không có chuyện gì cần làm ư? Cần làm gì thì cứ làm thôi, tôi lại không chết ngay được, ai nấy canh giữ tôi để chờ cái nhìn cuối cùng của tôi?”
Kính Thiếu Khanh đáp: “Ông đây thích vậy, cậu lo được à? Nói thật, tôi không bận như vậy, không đi làm vài ngày, công ty không sụp đỗ được đâu. Bên phía công ty của cậu… tôi bán đi rồi, tôi cảm giác nếu tạm dừng hoạt động và sa thải nhân viên thì không ổn lắm, vẫn cứ tiếp tục làm thôi. Theo lời cậu nói đó, tiền quy ra tiền mặt sau khi cậu… sẽ được quyên góp ra ngoài.”
Lâm Táp không có phản ứng gì nhiều: “Được, tốt lắm, mọi người cứ xem rồi sắp xếp là được.”
Kính Thiếu Khanh không nói gì, người mua công ty của Lâm Táp chính là Mục Đình Sâm, bọn họ ăn ý cùng nhau muốn lấy những gì cuối cùng có quan hệ với Lâm Táp…
Đã nói đến đây rồi, Ôn Ngôn lắm miệng hỏi một câu: “Anh định cho Lâm Thái Vi bao nhiêu tiền?”
Lâm Táp quay đầu nhìn cô: “Cô muốn hỏi hay là Lâm Thái Vi muốn hỏi?”
Vẻ mặt Ôn Ngôn không thay đổi: “Dĩ nhiên là tôi rồi, tôi không quen cô ta, cô ta không nói chuyện này với tôi, tôi muốn nghe anh nói rõ, bên phía bọn tôi mới sắp xếp tốt được, dù gì thì…
cho bao nhiêu là do anh cho mà.”
Lâm Táp cân nhắc một lát: “200..
, vậy là đủ.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Vậy mọi người nói chuyện trước, tôi đi trước nhé, thằng bé thế này mà quậy lên sẽ ảnh hưởng đến sự tĩnh dưỡng của anh.”
Trần Mộng Dao thấy vậy bèn nói: “Tôi với Tiểu Ngôn cùng đi đây, sau đó tôi sẽ quay lại, đừng chê tôi phiền.”
Lâm Táp cười nói: “Đi đi.”
Ra khỏi phòng bệnh, Trần Mộng Dao không nín được, nói bí mật ra: “Tiểu Đoàn Tử sắp có bạn gái.”
Ôn Ngôn nhìn cô với vẻ quái dị: “Cô nói bậy gì đó? Tối qua không ngủ đủ giấc nên mê sảng à?”
Trần Mộng Dao liếc cô trắng mắt: “Mình nói thật với cậu, nếu tính ra, mình còn mang thai trước An Nhã, hôm qua đột mình mình nghĩ tới chuyện lâu rồi không có kinh, bèn lén lút làm kiểm tra, vậy mà trúng thưởng! Lúc trước mình mong chờ biết bao nhiêu mà lại không đến, bây giờ lại đến vào lúc mình và Kính Thiếu Khanh hoàn toàn chia tay, cậu nói xem là mừng rỡ kinh ngạc hay là kinh sợ?”
Ôn Ngôn im lặng một lát: “Tin dữ của Lâm Táp vừa đến, lại tới cậu nối gót báo tin vui, mình cũng không biết là vui hay là buồn… cậu định làm thế nào? Làm hòa với Kính Thiếu Khanh?
Chắc anh ấy còn chưa biết phải không?”
Trần Mộng Dao hơi bối rối: “Mình cũng không biết, chờ chuyện Lâm Táp qua rồi thì nói cho anh ấy nghe, coi anh ấy có thái độ gì. Tạm thời gạt trước, cậu giữ bí mật giúp mình nhé, đừng nói cho ai biết. Lát nữa mình phải ra ngoài ăn cơm, không về Mục trạch với cậu, trên đường về cậu cần thận chút.”
Ôn Ngôn thuận miệng hỏi: “Ăn cơm với Diệp Quân Tước à?”
Trần Mộng Dao thành thật gật đầu: “Đúng, với mình mà nói, người đó là bạn, nhưng cậu đừng hiểu lầm. Bây giờ mình làm việc ở Nam Thành, hai ngày nay mình còn phải quay lại, không thể cứ ở mãi bên này được, nếu ở đây Lâm Táp có chuyện gì, cậu phải gọi cho mình biết ngay nhé, mình lái xe về gấp.”
Ôn Ngôn nghĩ đến cảm giác của mình với Diệp Quân Tước, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói: “Được… nhưng mà mình cảm giác néu cậu mang thai, sau này có khả năng lớn là ở cùng với Kính Thiếu Khanh, cậu bớt qua lại với người khác phái khác đi.”
Trần Mộng Dao đã nghĩ đến chuyện này từ trước: “Mình biết rồi, cậu yên tâm đi, mình đi trước.”
Sau khi đến quán ăn món Quảng Đông đã hẹn với Diệp Quân Tước, Trần Mộng Dao quyết định nói thẳng chuyện mình mang thai với anh ta, nếu đối phương có ý gì với cô, biết cô mang thai rồi, chắc cũng sẽ dừng lại.
Bước vào phòng riêng của Diệp Quân Tước, cô chào hỏi trước: “Hello, A Trạch cũng ngồi xuống ăn đi, anh đứng như vậy hơi lạ Âm đây.
A Trạch không nhúc nhích, Diệp Quân Tước ra hiệu cho anh ta À: Ti À: Á ngồi, anh ta mới ngồi xuống.
Lúc đồ ăn được bưng lên, Diệp Quân Tước rót một ly rượu vang cho cô: “Rượu này ngon lắm, tôi đã “thử độc” trước rồi.”
Trần Mộng Dao đầy ly rượu ra: “Bây giờ tôi không uống rượu được, tôi có thai rồi, phải học cách làm một người mẹ tốt.”
Thân thể Diệp Quân Tước cứng đờ một cách khó phát hiện: “Mang thai? Con của Kính Thiếu Khanh?”
Cô gật đầu: “Chứ sao nữa? Tôi đâu phải loại đàn bà bừa bãi, cho nên sau này người phụ nữ có thai đây không tiện đi ăn cơm với anh được nữa, bữa cơm này coi như tôi mời anh, tôi muốn mời, anh đừng giành với tôi.”
Làm sao mà Diệp Quân Tước không hiểu ý trong lời nói của cô được, anh ta không ngờ rằng mình làm nền sau lưng nhiều đến vậy, chỉ đổi lại một câu có thai của cô. Anh ta rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, nhưng lúc này anh ta không có cách nào trò chuyện vui vẻ được với cô, anh ta sợ nếu còn kéo dài nữa, anh ta sẽ không khống chế được bản thân: “Tôi có chút việc gấp, phải đi trước đây!”
A Trạch nghe vậy, vội vàng đứng dậy đỡ xe lăn.
Trần Mộng Dao hơi hoang mang, vừa biết cô mang thai đã muốn đi à? Đúng là lúc trước anh ta có ý đồ với cô sao? Phản ứng này rõ quá vậy? Nhưng mà… đúng ý cô rồi, cô mỉm cười thoải mái: “Được, anh bận thì đi đi.”
Khi đi ngang qua quây, Diệp Quân Tước bảo A Trạch trả tiền bữa cơm rồi mới đi. Khi lên xe, anh ta lập tức nỗi điên lên ngay: “Không ngờ cô ấy lại mang thai, hay cho một tên Kính Thiếu Khanh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT