Kính Thành Húc không đành lòng, cảm thấy Hạ Lam có chút xấu tính, uyễn chuyển nói: “An Nhã, cứ vậy đi, cháu đi trước đi, tự mình nghĩ thông suốt. Phu nhân tôi nói chuyện hơi thẳng thắn, nhưng ý của bà ấy chính xác là như vậy, suy nghĩ của tôi cũng vậy. Nếu Thiếu Khanh không quan tâm đến đứa trẻ này, cháu chỉ có thể phá thôi, khoản bồi thường nên bồi chúng tôi cũng sẽ trả không ít. Trời nắng lắm, tôi bảo tài xế chở cháu về.”

An Nhã gật đầu: “Cảm ơn chú…” Dưới ánh mắt lạnh lùng khắp nơi, sự quan tâm nhỏ nhặt nhất của Kính Thành Húc lúc này cũng khiến cô ta cảm thấy được an ủi phần nào.

Hạ Lam đứng trước cửa số kính từ trần đến sàn trong phòng ngủ nhìn chiếc xe nhà mình đưa An Nhã rời đi, trầm giọng chất vấn Kính Thành Húc: “Ông quan tâm đến cô ta làm gì vậy?

Muốn làm người tốt sao? Tôi nói cho ông biết, từ trước tôi đã nhìn thấu rồi, cô ta không phải loại con gái tốt lành gì đâu, cô ta chỉ đang ngắm ngầm khiêu khích mối quan hệ giữa tôi và Dao Dao thôi, không ngờ ngay cả con của Thiếu Khanh cô ta cũng sớm mang thai như vậy, mưu mô của cô gái nhỏ này quá kinh khủng, tính toán quá giỏi! Tôi nghĩ Dao Dao và Thiếu Khanh không thể đi tới cuối cùng cũng chính là vì bị cô ta cản trở! Tôi hận không thể tát cô ta một cái, lại còn mong tôi chấp nhận đứa con đó sao, mơ mộng hão huyền! Đi gọi điện cho Thiếu Khanh, gọi nó về đây!”

Nhìn thấy Hạ Lam thật sự tức giận, Kính Thành Húc không dám nói gì, vội vàng gọi điện cho Kính Thiếu Khanh. Bình thường bởi vì căng thẳng, ông thường không liên lạc với Kính Thiếu Khanh, đột nhiên liên lạc lại một lần, Kính Thiếu Khanh ngược lại không cúp điện thoại của ông, nhanh chóng nghe máy, chỉ là giọng nói lạnh lùng: “Alo? Chuyện gì vậy?”

Kính Thành Húc thấp giọng nói: “Mau về đi, mẹ con sắp ăn thịt ST SA > Dộ “. SG, người đến nơi rồi, xảy ra chuyện rồi, mau về đỉ!

Kính Thiếu Khanh không nói lời nào, cúp máy, đoán chừng sẽ vội vàng về nhà ngay lập tức.

Khi Kính Thiếu Khanh bước vào, Hạ Lam đang gào khóc lên, Kính Thiếu Khanh nhìn chiến trận này, cảm thấy hơi không ổn: “Tình hình gì đây ạ? Bảo con về chính là khóc cho con coi sao?

Hình như con chẳng làm việc gì đại nghịch bất đạo mà đúng chứ?”

Hạ Lam lao tới, đánh cho anh một cú đắm vào ngực, không nhẹ cũng không nặng: “Giữa con và An Nhã đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô ta mang đứa bé tới cửa, con không phải loại người như vậy đâu đúng không? Từ nhỏ mẹ đã dạy con thỏ không được ăn cỏ gần hang. Con thì hay rồi, chính là chuyên gia gặm cỏ gần hang! Đó là thứ con có thể gặm sao? Dao Dao không tốt hơn An Nhã chỗ nào chứ? Con bị cái quái gì vậy? Mẹ vừa tiễn người đi. Nói cho mẹ biết đi, con định làm thê nào?”

Kính Thiếu Khanh cau mày: “An Nhã đã tới sao? Còn có thai?”

Hạ Lam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn anh: “Nói vớ vẫn! Bố con và mẹ chính tai nghe tận mắt thấy, còn có thể là giả nữa sao? Kính Thiếu Khanh, mẹ nuôi nắng con lớn như Vậy, con có thể cho mẹ một lời giải thích được không? Dao Dao… con bé Dao Dao số khổ. Nó đã ở bên cạnh con, nó là người duy nhất vừa ý được trong mắt mẹ. Hai đứa không thể tốt đẹp sao?”

Một thoáng buồn thoáng qua mắt Kính Thiếu Khanh: “Là cô ấy không quan tâm đến con.”

Không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, dù sao anh cũng là con ruột của bà, anh có vui hay không vui, buồn hay không, người làm mẹ như Hạ Lam vẫn có thể biết được, khi anh vừa nói lên câu “là cô ấy không quan tâm đến con”, ngay cả không khí cũng trở nên nặng nề.

Hạ Lam có chút khó chịu: “Thiếu Khanh… mẹ biết con cảm thấy tồi tệ, mẹ cũng sẽ không ép con làm bắt cứ điều gì nữa.

Nhưng nếu đứa con trong bụng An Nhã là của con, con phải có trách nhiệm, con phải xử lý, con phải giải quyết tốt hết mọi hậu quả, bỏ mặc không tốt, đây là căn bản của làm người. Mẹ sẽ không hỏi về chuyện giữa hai người, cứ tự mình xem xét đi.

Nhân tiện… nhớ chú ý hơn đến chỉ nhánh Thành Nam Giang Nam.

Kính Thiếu Khanh lặng lẽ gật đầu, quay người rời khỏi biệt thự Kính gia.

Đã muộn rồi, anh không quay lại công ty nữa mà lái xe đến căn hộ nơi An Nhã sống. Anh đã đi trên con đường này rất nhiều lần, mỗi lần anh đến đều là tới chỗ của Trần Mộng Dao, chỉ có lần này là tới chỗ An Nhã.

Khi đến tầng dưới trong căn hộ, anh tấp vào chỗ đậu xe, lấy điện thoại di động ra kéo số điện thoại của An Nhã khỏi danh sách đen, điện thoại được kết nối, anh nói thẳng: “Đi xuống lầu.”

Đầu dây bên kia, An Nhã sững sờ vài giây: “Anh… đang ở tầng dưới sao?”

Anh lười nói nhảm, liền cúp điện thoại.

Trong vòng năm phút, An Nhã đi ra, anh đưa tay mở khóa cửa xe, An Nhã mở cửa ra ngồi ở ghế sau: “Anh tìm em sao…”

Anh nói thản nhiên: “Không phải cô cũng muốn tìm tôi sao? Biệt thự Kính gia không phải là nơi cô nên đến, nói đi, cô muốn gì?”

Hóa ra anh chỉ đến gặp cô ta vì biết cô ta đã đến Biệt thự Kính gia, An Nhã cúi đầu nắm lấy góc quần áo của mình: “Em…

không muốn gì cả, chỉ muốn giữ lại đứa con trong bụng. Em biết trong mắt anh em rất vô liêm sỉ, cho dù trước đây em cũng chỉ là bạn của người anh thích thôi. Nhưng em đã để ý anh từ lâu, em thích anh. Em không nói ra, sau khi anh chia tay với Mộng Dao em mới…”

Kính Thiếu Khanh khẽ cau mày, sốt ruột nói: “Đừng nói những chuyện không hề liên quan gì nữa, tôi không muốn nghe. Nói rõ với cô, đứa con trong bụng cô, cô nhất định muốn giữ thì tôi cũng không có quyền gì ép cô phá thai, sinh ra đứa trẻ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này của cô, chẳng có lợi ích gì cả, nếu cô phá thai, tôi sẽ đền bù xứng đáng cho cô, tự mình suy xét đi, cô chỉ có năm phút thôi.”

An Nhã ngước mắt lên nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh, không tin nỏi: “Anh ghét em đến mức thậm chí không cần đến cốt nhục của mình sao? Vì nó là con anh, cho nên em mới muốn bằng mọi giá phải giữ lại, anh muốn em phá nó phải không? Anh nghĩ em chỉ muốn tiền phải không? Em không muốn, em sẽ không phá đứa trẻ này! Dù anh không cần mẹ con em, em cũng sẽ không phá nó!”

Kính Thiếu Khanh lạnh lùng nói: “Tùy cô. Bây giờ nói xong rồi, cô có thể đi. Đúng rồi, tôi sẽ mau chóng giao hợp đồng cho cô, cô ký vào giao cho tôi. Là liên quan tới việc phân chia trách nhiệm sau khi sinh con xong, tôi sẽ không ép cô phá thai, nhưng đứa con do cô sinh ra không liên quan gì đến tôi, dù có phải con của tôi hay không, cô không thể buộc tôi trả tiền cấp dưỡng, tôi cũng sẽ không trả. Mong cô suy nghĩ rõ ràng.”

An Nhã không thèm nghĩ lại mà trực tiếp ra khỏi xe. Sau khi Kính Thiếu Khanh rời đi, cô ta mới nhận ra. Anh thậm chí còn nghĩ đến cả đường lui, anh chỉ muốn dứt tình sạch sẽ với cô ta, không chừa lại một chỗ trống nào! Cô ta sẽ không bao giò ký bất kỳ hợp đồng nào cả!

Buổi tối, Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn trực tiếp trở về nhà sau khi họ tách ra, khi cô đến cửa nhà, nhìn thấy bộ dáng tiêu điều của An Nhã, cô có chút cảnh giác: “Cô đến nhà tôi làm gì vậy?”

An Nhã mắt ngắn lệ quỳ dưới chân cô: “Mộng Dao, tất cả là lỗi của tôi. Tôi thực sự yêu Kính Thiếu Khanh. Tôi đang mang thai, đứa con là của anh ấy. Anh ấy không cho tôi sinh nhưng tôi không muốn phá thai. Bác sĩ nói… thể chất của tôi không được tốt, lỡ phá thai thế này thì tôi không thể mang thai lại được nữa, cô cũng không muốn sau này tôi phải mất đi quyền làm mẹ đâu đúng không? Vì mối quan hệ bạn bè của chúng ta, cô giúp tôi đi… làm ơn…”

Trong đầu Trần Mộng Dao đột nhiên vang lên một tiếng “ong”

An Nhã đang mang thai? Lại còn là con của Kính thiếu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play