Trần Mộng Dao xuống xe đưa cho cô một chai nước khoáng: “Đỡ hơn chưa? Có còn khó chịu không? Hay là cô ngồi ghế phó đi? Ngồi đằng trước sẽ đỡ một chút.”
An Nhã hỏi: “Hình như làm vậy không được tốt lắm? Tôi nghe rất nhiều người nói rằng đối với một người đàn ông thì vị trí ghế phó chỉ có người phụ nữ của mình mới được phép ngồi… cô và Kính Thiếu Khanh không ngại ư?”
Dây thần kinh của Trần Mộng Dao không phức tạp như vậy, cô hoàn toàn không nghĩ đến điều đó: “Cô nói gì vậy? Chúng ta là ai mà còn phải tính toán mấy chuyện này? Tôi đâu thể nhìn cô khó chịu như vậy. Đừng nói nhiều nữa, cô mau lên ghế phó ngồi đi.”
Kế bên đột nhiên bị đổi thành người khác, Kính Thiếu Khanh hơi nhăn mày: “Chuyện gì vậy? Tại sao lại đổi ghế?”
Trần Mộng Dao giải thích: “Tiểu Nhã bị cảm nên không được khỏe, bị say xe. Anh cứ để cô ấy ngồi ở đó đi, ai ngồi cũng được mà. Em cảm thấy dãy ghê sau rất rộng rãi thoải mái nữa cơ, anh khởi động xe đi. Mấy hôm nay ông trời cứ đổ mưa suốt, thật phiền chết đi được, sao không xuống một trận mưa lớn mà cứ liên tục mưa lất phất như vậy chứ? Em vừa bước ⁄: NI XU, Kon SE 22A5 Tp xuÔng xe một chút mà tóc cũng ướt cả rồi…
Kính Thiếu Khanh không thể nói gì thêm, bởi vì An Nhã đang bị cảm nên bọn họ không thể ăn quá mặt. Trần Mộng Dao kiến nghị đến nhà hàng Úc mà Diệp Quân Tước từng dẫn cô đi cùng, cô cảm thấy món ăn ở đây rất thanh đạm nhưng mùi vị lại không tệ.
Vừa bước vào trong, một nữ tiếp tân đã nhiệt tình đi đến hỏi Trần Mộng Dao: “Dạ xin hỏi vẫn là bị trí bàn như cũ đúng không?”
Trần Mộng Dao hơi ngỡ ngàng, trước đây đều là Diệp Quân Tước đặt bàn nên cô cũng không hiểu vì sao nhân viên lại hỏi cô. Gương mặt cô cũng đâu đặc biệt nhưng Diệp Quân Tước đâu nhĩ?
“À… không cần, ngồi bàn nào cũng được. Chúng tôi đi ba người.”
Kính Thiếu Khanh nhìn ra chút manh mối, sau khi ngồi xuống gọi món xong, anh mới hỏi cô với giọng chua ngoét: “Em từng đến đây với ai2”
Trần Mộng Dao có gì nói đó: “Diệp Quân Tước. Chỉ là em cảm thấy món ăn chỗ này khá ngon, lại thanh đạm. Tiểu Nhã đang bị cảm nên không thể ăn quá mặn được, anh đừng suy nghĩ những chuyện không đâu nữa.”
Kính Thiếu Khanh than thở: “Em không thể nói dối một chút sao? Có những lúc thẳng thắn quá sẽ làm người khác tổn thương đấy, em có biết không?”
Trần Mộng Dao cười hi hi: “Anh đang khó chịu trong lòng hả?
Vậy cứ ráng mà nhịn đi, em không thích dối di.”
An Nhã im lặng nghe hai người nói chuyện, cô không xen vào mà lặng lẽ rót trà vào ly của hai người. Kính Thiếu Khanh không quen uống trà, nhất là trà trong nhà hàng nên anh nói cảm ơn xong liền đầy ly trà sang một bên. An Nhã chú ý đến cử chỉ nhỏ của anh, đôi mắt cô hơi run lên rồi cười hỏi: “Sao vậy?
Anh không dám uống ly nước của người phụ nữ khác rót cho à? Anh sợ Mộng Dao giận sao?”
Trần Mộng Dao nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời thay Kính Thiếu Khanh: “Anh ấy không thích uống trà, đừng nói là người phụ nữ khác, đến người yêu cũ như tôi đây rót cho thì anh ấy cũng không uống đâu.”
Kính Thiếu Khanh không ngờ đến cô lại ghi nhớ thói quen của anh, cuối cùng đáy mắt vẫn lộ ra ý cười: “Cuối tuần này có kế hoạch gì không? Nếu như không thì đi chơi cùng anh. Anh muốn đi Hải Thành một chuyến để ký hợp đồng, có thể dắt em theo chơi hai ngày.”
Tất nhiên cô không có kế hoạch nào rồi nhưng cô không dễ dàng đáp ứng: “Anh đem theo người yêu cũ đi chơi để làm gì cơ chứ? Chưa kể máy ngày nay trời lại đổ mưa làm tâm trạng người khác cũng buồn chán theo, em muốn ở nhà ngủ thôi.”
Kính Thiếu Khanh lấy điện thoại ra, trỏ vào dự báo thời tiết của vài ngày gần đây bên Hải Thành: “Em tự xem đi, Hải Thành không có mưa, trời quang đãng. Nơi đó nóng hơn ở đây nhiều, em có thể qua đó để tránh mưa.”
Trần Mộng Dao nhịn không được hại anh: “Chỉ để tránh mưa ư? Xa xỉ quá rồi, để em xem xét thử, giờ ăn cơm trước đi.” An Nhã xen vào: “Mộng Dao cô đi đi, tôi cũng muốn đến đó, tôi có thể đi cùng không?”
Lúc đầu cô còn do dự nhưng sau khi nghe lời An Nhã nói liền đáp ứng: “Được thôi, nếu cô cũng muốn đi thì chúng ta cùng đỉ.”
Kính Thiếu Khanh không biết phải nói gì nữa, tại sao không một ai hỏi xem ý kiến của anh thế nào? Xem anh là không khí sao?
Ăn xong cơm, Kính Thiếu Khanh tiễn Trần Mộng Dao và An Nhã về đến nhà, cả ba người hẹn nhau xuất phát vào ngày mai.
Sáng hôm sau, ở Mục Trạch.
Ôn Ngôn thay một bộ đồ màu đen chuẩn bị đi viếng mộ.
Bởi vì trời vẫn đang mưa, con trai lại còn nhỏ và bị cảm nên cô không thể mang con đi cùng, chỉ còn cách để lại ở nhà cho má Lưu trông coi.
Mục Đình Sâm cũng mặc đồ đen, trông anh toát lên vài phần trang nghiêm. Hai người cầm theo hoa viếng được chuẩn bị từ sớm, phải mắt hai tiếng lái xe mới đến nơi.
Mây đen trên bầu trời khiến cho không khí ở nghĩa trang càng thêm âm u, xung quanh đều là nhang khói, ngoại trừ một người già đeo kính xem báo sống ở ngôi nhà thấp nhỏ để trông coi một phần thì không còn ai nữa.
Tâm trạng của Ôn Ngôn có chút nặng nề, sau khi bà ngoại qua đời lâu như vậy cô mới đến thăm. Vừa nghĩ đến những gì vợ chồng Ôn Chí Linh làm ra khiến cô phải căm hận nhưng cũng bất lực. Đời người ngắn ngủi đến vậy nhưng không một ai có thể an ổn trải qua, đa phần đều nghèo khổ, chia ly. Kể từ khi Ôn Chí Viễn- cha cô vì sự bỏ đi của Trần Hàm mà tan vỡ, sau đó cô trở thành một cô nhi. Nhưng gia đình cô lại một lần nữa sụp đổ, sự thật là suốt quá trình này đều không có một ai có thể tránh khỏi, không có một ai thảm hơn ai cả.
Bọn họ bước đi trên con đường nhỏ của nghĩa trang, những phần mộ xung quanh đều không biết nói nhưng lại có thể khiến tâm trạng người ta rơi xuống vực sâu. Trên bia mộ khắc vài dòng chữ, đó là những lời tưởng niệm cuối cùng của người còn sống dành cho người đã chết.
Đột nhiên Mục Đình Sâm trong thấy một bóng dáng đang đứng ở phía xa, anh lên tiếng nhắc nhở: “Hình như có người đến sớm hơn chúng ta.”
Ôn Ngôn nhìn theo phương hướng anh đang nhìn, là Trần Hàm. Ngoại trừ bà ngoại thì Trần Hàm còn biết có ai đó được an táng ở đây sao?”
Mục Đình Sâm rất nhanh phá vỡ dòng suy nghĩ của cô: “Bà ấy đến đây để viếng bà ngoại đấy, chúng ta qua đó thôi.”
Trần Hàm đến viếng bà sao? Ôn Ngôn hơi ngạc nhiên, theo lẽ thường thì Trần Hàm phải hận lão phu nhân mới đúng. Trước kia bà chia cắt uyên ương, dẫn đến một loạt bi thảm về sau.
Đến lúc chết, lão phu nhân cũng không được gặp mặt con trai một lần cuối.
Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, Trần Hàm có chút hoảng hốt quay người lại thì nhìn thấy Ôn Ngôn. Dưới đáy mắt bà thoáng qua một trận lúng túng: “Mẹ… Mẹ chỉ tiện đường…”
Ôn Ngôn mặt không biểu tình đặt bó hoa lên trước phần mộ, phía bên cạnh còn có bó hoa do Trần Hàm mang đến thì sao có thể là thuận đường? Quét dọn phần mộ cũng là thuận tiện làm luôn sao? Lý do này quá miễn cưỡng rồi, cô biết rằng Trần Hàm chỉ sợ cô để ý, sợ cô tức giận: “Tôi tưởng bà sẽ hận bà ngoại của tôi.”
Trần Hàm hạ mắt xuống, trong mắt bà hiện lên vài tia phức tạp: “Không, mẹ chưa từng hận bà, ngược lại mẹ chỉ cảm thấy áy náy với bà và bố của con. Cứ xem như mẹ thay cho bố con làm việc mà ông ấy không thể làm, cả đời của me đã đi sai quá nhiều rồi.”
Ôn Ngôn không biết nên nói gì mới phải nên cuối cùng chẳng nói gì thêm, con người vốn là vật chủng có tình cảm phức tạp mà.
Cô nhìn tấm ảnh trắng đen của bà ngoại trên bia mộ nhưng không có cảm giác muốn khóc, chỉ cảm thấy yếu ớt vô lực. Bất tri bất giác cô đã đứng im như thế khá lâu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT