Cô khó xử siết chặt ga giường bên dưới: “Em… làm sao em biết được chứ? Anh ta cũng không hề thương lượng với em, sao em biết được anh ta muốn làm gì?”
Khi Kính Thiếu Khanh trông thấy hai mắt mê ly mặt mày đỏ ửng của cô, dục vọng trong đôi mắt anh liền biến mắt. Anh biết rõ là những lúc như thế này, người phụ nữ sẽ không thể nói dối được.
Anh đứng lên, khóe môi lộ ra ý cười: °Xem như em đã không nói dối.”
Trần Mộng Dao vừa xấu hỗ vừa bực bội: “Kính Thiếu Khanh!
Có phải anh quá đáng quá rồi không? Chúng ta như vậy nghĩa là sao chứ? Anh muốn dây dưa thì dây dưa, muốn quẳng em sang một bên thì cứ quẳng. Trong mắt anh thì em có khác gì những người phụ nữ kia? Em không phải món đồ chơi để anh chơi đùa trong lòng bàn tay, anh làm ơn hiểu rõ điều này giùm eml”
Anh hơi sững người, hiện giờ anh đã ý thức được bản thân có chút đùa quá trớn rồi: “Anh không có…”
Không có? Trần Mộng Dao không tin, rõ ràng là có! Tất cả những hành động dây dưa của anh rồi đột nhiên không đoái hoài đến cô, bây giờ lại dính díu đến nhau khiến cô cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục.
Cô nghiến răng nghiến lợi rời khỏi giường, nhặt lên quần áo của mình rồi xông vào phòng tắm. Đề tránh bị thiệt thòi lần nữa, cô lập tức khóa cửa phòng tắm lại mới bắt đầu chửi rủa: “Anh bót làm bộ đi, xem như trước đây bà đây bị mù vậy. Từ hôm nay trở đi, tôi đi con cầu của tôi còn anh đi đường của anh, ai còn làm phiền đối phương thì không phải là người!”
Kính Thiếu Khanh mắt kiên nhẫn đỡ trán, sau khi vặn nắm cửa vài lần nhưng không thể mở ra thì anh bắt đầu nhẹ giọng khuyên bảo cô: “Không như em nghĩ đâu. Em ra đây đi, chúng ta từ từ nói chuyện…”
Máu nóng của Trần Mộng Dao đang dồn lên não, làm sao nghe lời anh nữa: “Em không ra! Trừ khi anh hứa là sau này không làm phiền em nữa! Giống như tháng trước vậy, không gặp mặt và liên lạc với nhau nữa!”
Giống như tháng trước sao? Kính Thiếu Khanh bỗng bật cười, thì ra cô nổi giận vì lý do này. Cô đang giận tháng trước anh không liên lạc với cô, làm cô có cảm giác bị đá sao?
“Được rồi, được rồi. Em đừng giận nữa. Trước đây do anh hiểu lầm, làm vấn đề của anh, được chưa? Chẳng phải em cứ từ chối làm lành nên anh mới dao động sao? Nếu như em đồng ý tiếp tục ở bên anh thì sẽ không sao nữa rồi, phải không? Cứ tiếp tục tình trạng này thì anh không chỉ không tha cho em mà giữa chúng ta sẽ tiếp tục dày vò lẫn nhau nữa. Nếu em thấy như vậy là tốt thì anh cũng không còn ý kiến thêm. Trần Mộng Dao, dù cho hôm nay em có ngộp chết ở trong đấy thì cũng chỉ có hai lựa chọn thôi. Hoặc là tiếp tục dây dưa lẫn nhau, hoặc là đồng ý trở về bên anh. Em cứ suy nghĩ thật kỹ, anh xuống lầu dưới tắm rửa đây.”
Trần Mộng Dao nghe thấy tiếng đóng cửa của phòng ngủ mới nhịn không được ló đầu ra quan sát tình hình. Quả nhiên Kính Thiếu Khanh đã xuống tầng dưới rồi, thế nên lời anh nói lúc nãy là có ý gì? Một tháng trước không liên lạc với nhau thì chẳng phải xác định hai người dần trở thành quá khứ của nhau sao? Hôm nay anh ấy uống nhằm thuốc gì vậy? Hay anh cảm thấy mang cô ra đùa giõn rất thú vị?
Cô tắm sơ rồi mặc quần áo, trong đầu cô muốn tranh thủ lúc anh đang tắm mà rời đi. Thế nhưng lúc cô đi đến lầu dưới mới phát hiện cửa lớn đã bị người khác dùng chìa khóa khóa trái từ bên trong rồi, cô phải có chìa khóa mới mở ra được. Trước đây Kính Thiếu Khanh có đưa một chiếc chìa khóa cho cô, trước giờ nó đều nằm trong túi xách. Tối hôm qua cô đến đây nhưng quên mát trả lại cho anh, xem ra bây giờ là lúc cần dùng đến nó T rÖi.
Tuy nhiên, lúc cô thò tay vào túi xách thì lại tìm không ra chiếc chìa khóa đó. Thật quái lạ. Bỗng nhiên sau lưng cô truyền đến giọng nói trầm khàn của Kính Thiếu Khanh, mang theo ý tứ đùa cọt: “Đang tìm gì thế?” Đọc full
Nhà có manh thê cưng chiều tại
truyen.oneCơ thể của cô cứng nhắc, đến khi quay đầu lại mới thấy Kính Thiếu Khanh đang cầm chiếc chìa khóa trong tay. Móc khóa là do chính tay cô mua, tất nhiên vừa nhìn liền nhận ra rồi. Cô ngờ anh ta lại chơi chiêu này: “Anh!”
Kính Thiếu Khanh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang eo, đường nét cơ bắp của nửa người trên đều hoàn toàn phơi bày ra ngoài. Những giọt nước chưa khô nhỏ từ đuôi tóc nhỏ lên người anh, rồi men theo cơ thể chảy dọc xuống dưới, cả người anh phát tán ra mùi hương xà phòng và hooc môn nam tính làm cho Trần Mộng Dao khí huyết dâng trào.
Nhưng vẫn may thay cô còn đủ tỉnh táo nên không bị sắc đẹp của anh mê hoặc, cô nhanh tay giật lấy chìa khóa rồi tra vào ỗ.
Kính Thiếu Khanh đứng ở phía sau cũng không ngăn cản cô mà chỉ im lặng nhìn cô mở cửa ra. Trong khoảnh khắc cô bước một chân ra ngoài, anh liên tiếng nhắc nhở: “Thời tiết hôm nay khá nó, em chắc chắn muốn chạy bộ ra khỏi biệt thự rồi mới bắt xe không? Sao không cân nhắc đợi anh đi chung? Đúng lúc anh cũng phải ra ngoài, tiện thể đón em đi cùng hoặc em có thể tự chạy xe.”
Bước chân của Trần Mộng Dao nhanh chóng dừng lại, cô ngước lên nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu rồi nghĩ đến cái chân cái eo đang nhức mỏi của mình. Biệt thự Bạch Thủy Loan rộng lớn như vậy, nếu đi bộ thì mệt đến cỡ nào cơ chứ? Chưa kể ra ngoài rồi còn phải đứng bên đường ít nhất hai mươi phút mới được lên xe… nếu xui xẻo thì phải đợi hai tiếng, vì thế cô đành đầu hàng: “Nếu không phải hiện tại em không còn sức đôi co với anh thì có tám ki lô mét em cũng sẽ đi bộ!
Mau lấy xe của anh cho em chạy!”
Nói xong, cô liền chạy vào phòng khách rồi cầm chìa khóa xe từ bàn trà lên, đến một cái quay đầu cũng không có đã bỏ đi.
Đợi bóng dáng chiếc xe cô đang lái biến mất, Kính Thiếu Khanh mới cong môi đi lên lầu. Anh lấy điện thoại ra rồi xóa bỏ số liên hệ của An Nhã. Lúc đầu anh liên hệ An Nhã là để theo dõi động thái của Trần Mộng Dao, sau này anh mới phát hiện ra là thế không được tiện cho lắm và rất dễ gây hiểu lầm, cho nên không cần thiết làm vậy nữa.
Ở hiện trường cuộc đấu thầu.
Lâu lâu Mục Đình Sâm lại nâng tay lên xem thử thời gian, lịch trình của hôm nay dày đặc, chỉ một cuộc đấu thầu cũng chiếm hết cả một buổi sáng, buổi chiều còn phải họp nên thời gian khá sít sao.
Sản nghiệp của Mục gia không chỉ có mảng đá quý mà còn những mảng kinh doanh khác. Mục tiêu của buổi đấu thầu này chính là mảnh đất “hoàng kim”, ai cũng biết lợi ích mang lại từ mảnh đất này có bao nhiêu to lớn. Thế nên những người có mặt ở đây đều là lão đại trong giới, nhưng anh đã dự đoán giá cả của mảnh đất này từ lâu, vì đã nắm rõ số tiền của những người khác sẽ bỏ ra nên mức giá của anh đều cao hơn họ. Chỉ cần giá cả cuối cùng không vượt dự đoán quá nhiều thì mảnh đất này sẽ thuộc về tay anh một cách thuận lợi.
Đã qua vài vòng đấu giá nhưng Mục Đình Sâm vẫn giữ yên lặng, kết cục đã định sẵn nên anh không cần tốn nhiều lời.
Rất nhanh đã đi đến vòng ra giá cuối cùng, có rất nhiều người đã bỏ cuộc vì giá cả của mảnh đất quá cao. Lúc này anh mới ra hiệu cho thư ký ra giá mới. Nếu như không xảy ra sự cố gì thì cuộc đấu giá này sẽ kết thúc trong vòng mười phút.
Đột nhiên ở một góc không ai để ý, có người giơ bảng giá lên.
Người chủ trì kích động: “Còn vị nào theo giá không?”
Mục Đình Sâm nhăn mày, anh nheo mắt nhìn đối thủ một cái.
Người này anh không quen biết, nhìn vào trông có vẻ rất trẻ.
Trước đây anh không có ấn tượng về người này, xem ra hơn nửa là người làm việc cho nhân vật nào đó. Anh không chút do dự nâng tay lên, Đới Duy giơ bảng giá lần nữa.