Đến khách sạn, Ôn Ngôn không thể không đem đứa bé giao cho má Lưu bế, cô và Mục Đình Sâm cùng đi đến sảnh, chào hỏi khách khứa một chút. Sau sinh cô khôi phục khá tốt, hôm nay mặc sườn xám nền trắng nhuộm mực, hoàn mỹ vòng quanh dáng người chữ S, nếu không phải má Lưu ôm đứa bé đi theo bên người nàng, cho dù ai cũng nhìn không ra cô đã sinh con.

Phần lớn thương nhân xung quanh, cô đều chưa quen thuộc, người chung quanh ánh mắt dò, cô cũng hiểu rõ là có ý gì, thời điểm cô cùng Mục Đình Sâm kết hôn không có tổ chức lớn, mặc dù có công bố qua, người khác vẫn là sẽ hiếu kì vì cái gì mà vị Mục phu nhân này không có “được coi trọng”, ngược lại là khi đứa bé ra đời lại tổ chức lớn như vậy. Cô không quan tâm những này, kéo tay Mục Đình Sâm đi một vòng, cũng cười giả một vòng, sau đó liền trực tiếp đi tìm những người Trần Mộng Dao.

Trần Mộng Dao và An Nhã đã đến từ sớm, Kính Thiếu khanh và Lâm Táp cũng đã xuất hiện, Lâm Táp còn tự nhiên mang theo bạn gái Lâm Thải Vi, bình thường là đàn ông ở cùng một chỗ bàn chuyện làm ăn, phụ nữ ở một chỗ bàn chuyện thời thượng, hết lần này tới lần khác Lâm Thải Vi đều biểu hiện không giống bình thường, một mực đi theo bên người Lâm Táp.

Trông thấy Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao bước nhanh tiến lên đón, đón lấy cậu nhóc hiếm có từ trong tay má Lưu: “Mình nói rồi mà, nuôi thêm một thời gian là sẽ đẹp mà, đen là đen một chút, ngũ quan giống Mục Đình Sâm, khuôn mẫu đã xuất hiện rồi, đặt tên chưa? Gọi là gì?”

Nói đến tên, Ôn Ngôn có chút im lặng, thời điểm trước đó sinh xong đứa bé còn đang nằm viện Mục Đình Sâm đã hỏi cô rồi, hay là để cho cô đặt tên, kỳ thật vào thời điểm mà đứa bé sinh ra, làm chứng minh thư cũng cần có tên con mới sinh, cho nên tên cũng đã sớm quyết định, căn bản không cần đến cô đặt tên, anh sợ cô trách cứ anh đặt tên cho con qua loa, mới thăm dò tính hỏi cô, lúc ấy cô nào có thời gian đặt tên cho con? Thuận miệng bảo để anh đặt, cũng đến tận hôm nay, cô mới biết được con trai mình gọi Mục Tỉnh Ngôn.

Họ của bố, tên của mẹ, ở giữa là chữ Tinh, lấp lánh cao thượng, là sao trời không thể chạm vào, hiểu như vậy, phong cách đặt tên đúng là rất “Mục Đình Sâm”.

“Mục Tỉnh Ngôn, là do Mục Đình Sâm đặt.” Ôn Ngôn có chút xấu hỗ.

Quả nhiên, cô không trốn được chuyện bị Trần Mộng Dao trêu chọc: “Dô dô dô, người đàn ông của cậu lấy tên cậu đặt tên cho con để biểu thị tình yêu với cậu, cậu là muốn người khác hâm mộ chết sao?” Nói đến đây, ánh mắt Trần Mộng Dao chợt mờ đi mấy phần, vô ý thức nhìn về phía cách đó không xa Kính Thiếu Khanh đang nói chuyện với Mục Đình Sâm và Lâm Táp.

Cái tên Kính Thiếu Khanh kia, không biết vì cái gì đột nhiên không còn liên lạc với cô, cũng đã gần một tháng rồi. Trước đó rõ ràng đuổi tới quấn lấy cô, đột nhiên lại yên tĩnh xuống.

Không phải cô hi vọng anh lại quấn lấy cô, mà là anh ra tay trước động thế công về sau lại đột nhiên dừng lại, đùa nghịch cô một cái vội vàng không kịp chuẩn bị. Con người đều có một cái thói quen tâm lý, một người nếu là thường xuyên làm một loại chuyện với bạn, đột nhiên có một ngày không làm với bạn nữa, trong lòng bạn sẽ có chênh lệch rất lớn, đại khái chính là như vậy.

Mắu chốt nhất là, đến bây giờ cô cũng chưa rõ là đã xảy ra chuyện gì hay là từ lúc bắt đầu thì Kính Thiếu Khanh cũng chỉ là trêu đùa cô mà thôi! Như thế cũng tốt, nếu không cô hi vọng hai người không còn liên quan gì sao…

Đột nhiên, An Nhã lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ: “Tiểu Ngôn, đây là lễ vật tôi chuẩn bị cho đứa bé, đừng ghét bỏ…”

Ôn Ngôn đang muốn nói chuyện, Trần Mộng Dao cũng hồi phục suy nghĩ, đưa đứa bé lại cho cô, cũng lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ: “Mình cũng mual”

Ôn Ngôn ôm đứa bé, đưa hai cánh tay nhận lấu, cho nên vô thức cầm luôn hộp đỏ của Trần Mộng Dao: “Cảm ơn.”

Má Lưu cũng rất tự nhiên thay cô giận lấy chiếc hộp trong tay An Nhã, không ai chú ý tới An Nhã sắc mặt biến đổi, là cái kiểu cự động vô thức, lai khiến mặc cảm trong lòng nhiều lên một nét.

Trong cái hộp nhỏ của Trần Mộng Dao là một cái vòng tay vàng, trong hộp nhỏ của An Nhã là một cái dây đỏ phong thủy, chính là cầm tinh của đứa trẻ. Ôn Ngôn mở ra nhìn một chút, hôn vào mặt của cậu nhóc đầy đầy thịt một cái: “Tạ ơn hai dì, lúc con trưởng thành nhất định phải nhớ hai dì nha, nhìn hai dì thích con chưa kìa.”

Lâm Thải Vi trông thấy tình hình bên này, lắc lắc eo nhỏ nhắn đi tới, hôm nay cô ta mặt trang phục lộng lẫy, so với lần đầu tiên gặp mặt Trần Mộng Dao và An Nhã, ít hơn mấy phần thanh lịch, nhiều lên mất phần hoa lệ: “Các cô tới rồi? Vị này chính là Mục phu nhân nhỉ? Xin chào, tôi là bạn gái Lâm Táp, lần đầu gặp mặt, đây là lễ vật tôi và Lâm Táp cùng chọn. Cậu nhóc thật đáng yêu…”

Trước kia Ôn Ngôn từng nghe Trần Mộng Dao nhắc đến Lâm Thải Vi, chỉ là lễ phép cười cười, lễ vật là do má Lưu nhận giúp.

Ánh mắt Lâm Thải Vi quét qua người An Nhã một vòng, dùng giọng điệu đùa đùa nói: “Sao cô lại mặc như thế này đến đây?

Đây cũng không phải là chợ bán rau đâu.”

Sắc mặt An Nhã đỏ lên, vô ý thức níu chặt vạt áo, đúng, cô không có lễ phục, hôm nay chỉ mặc loại váy áo phổ thông, lại cùng bọn người thượng lưu này đứng chung một chỗ tựa như là con quạ giữa bầy phượng hoàng, đột ngột, lại xấu hồ.

Ôn Ngôn nhíu nhíu mày: “Khách sạn là của Mục gia bọn tôi, tôi nói ở đây cái gì là đẳng cấp chính là đẳng cấp, mặc cái gì cũng có thể, quần áo chỉ là dùng để mặc, không phải danh thiếp, nơi này không phải ở tiệc làm ăn, là tiệc đầy tháng của con tôi.

Trước đó nghe nói Lâm tiểu thư nói chuyện “không câu nệ tiểu tiết”, hiện tại xem xét, quả nhiên là…”

Lâm Thải Vi có chút khó xử: “Tôi… tôi chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi… mọi người đã là bạn của Tiểu Táp, cũng chính là bạn bè của tôi, chỉ đùa một chút không ảnh hưởng toàn cục đi? Tiểu Nhã, không phải là cô không thể nói đùa chứ?”

An Nhã miễn cưỡng cười: “Sẽ không, không sao đâu.”

Trần Mộng Dao không che giấu chút chán ghét nào trừng Lâm Thải Vi, dùng giọng lỳ lạ nói: “Lễ phục trên người cô là kiểu dáng lễ phục của hai năm trước, năm đó không có hót lắm, hiện tại bên trọng vòng tròn giới thượng lưu cơ bản đã đào thải hết rồi, cô còn mặc sao? Chớ để ý, tôi nói đùa mà thôi, làm nghề thiết kế này, trên người cô mặc quần áo là năm nào, xuất từ nhà thiết kế nào, tôi nhìn một chút là có thể nhìn ra rồi.”

Sắc mặt Lâm Thải Vi lúc trắng lúc xanh, nhưng chính là đứng tại chỗ không nhúc nhích, không có ý định đi ra. Ôn Ngôn không muốn tại tiệc trăng tròn của con đang yên lành lại bị làm cho huyên náo: “Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, mọi người ăn ngon, chơi vui đi, đừng khách khí.”

Cậu nhóc không đúng lúc khóc rống, má Lưu nhỏ giọng nhắc nhở: “Nên cho uống sữa rồi, Ngôn Ngôn. Bình sữa và sữa má đều mang theo, đưa đứa bé cho má đi, con và các cô ấy tâm sự.

Ôn Ngôn liền đưa đứa bé cho má Lưu, nếu là trong nhà, cô sẽ tự mình đút, nhưng đang ở bên ngoài, không tiện.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Trần Mộng Dao và An Nhã đi theo Ôn Ngôn cùng về Mục trạch, Kính Thiếu Khanh, Lâm Táp và Lâm Thải Vi cũng đi theo, Mục Đình Sâm định là sẽ mời những người có quan hệ tốt này ăn cơm vào buổi tối, nhưng không ngờ còn chưa tới ban đêm, bầu không khí liền trở nên lúng túng lạ thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play