Kính Thiếu Khanh đột nhiên hỏi: “Vậy… hôm nay Diệp Quân Tước có đến tìm em không?”

Cô sợ anh lại suy nghĩ bậy bạ nên cô đã phủ nhận sau hai giây suy nghĩ: “Không có, anh ta rảnh rỗi lắm sao mà ngày ngày đều tới tìm tôi? Được rồi, tôi cúp máy trước đây.”

Cuộc gọi đã kết thúc, vẻ mặt Kính Thiếu Khanh trở nên âm u, anh siết chặt điện thoại trong tay rồi nhìn tắm ảnh mà An Nhã gửi cho anh. Trong lòng anh không biết đang là mùi vị gì, rõ ràng hai người đã gặp nhau nhưng Trần Mộng Dao lại nói dối anh… anh nghi ngờ bây giờ cô còn không có ở nhà! Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh người phụ nữ của anh đang ở bên một người đàn ông khác làm anh chịu không nổi. Cho dù hai người đã hủy hôn nhưng trong tiềm thức của anh vẫn xem cô là người phụ nữ của mình, từ trước đến giờ đều chưa từng thay đổi. Rốt cuộc anh có điểm nào không bằng cả một tên tàn phế?

Anh vốn là dạng người thuộc trường phái hành động, liền trực tiếp chạy xe đến chung cư mà Trần Mộng Dao đang ở. Sau khi đến trước cửa, anh mới gọi cho cô: “Anh đang ở trước cửa nhà em, mở cửa.”

Trần Mộng Dao đang ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái đến mức sắp ngủ quên. Nhưng khi nghe thấy anh nói thế liền tỉnh táo hẳn, cô vội vã đứng lên quấn khăn tắm ra ngoài mở cửa: “Anh làm gì vậy? Tôi đã nói là tôi đang ở nhà mà, tại sao anh vẫn qua đây chứ? Nhưng dù cho tôi không có ở nhà thì bạn trai cũ như anh cũng đâu quản thúc được đâu nhĩ?”

Lời nói này dù nghe thế nào cũng rất chói tai, Kính Thiếu Khanh có chấp tìm cách tránh khỏi công kích từ cô: “Bạn trai cũ? Em bị hội chứng mắt trí nhớ à? Không phải chúng ta đã làm lành rồi sao?”

Trần Mộng Dao bị anh làm cho tức nghẹn: “Anh… rõ ràng anh… rõ ràng anh biết đó chỉ là lời nói đùa.”

Anh thô bạo ép cô vào tường rồi vươn tay kéo khăn tắm của cô. Anh nhìn bộ dạng hoảng loạn lấy hai tay che chắn trước ngực của cô, khoé môi liền cong lên một nụ cười xấu xa: “Em nói đùa nhưng anh thì không. Chia tay hay không đều không tới lượt em nói. Lần này là do anh quyết định.”

Anh vừa nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô, nhưng cô lại nghiêng mặt tránh đi vì hồi hộp: “Làm gì vậy? An Nhã sắp về đến rồi, anh đừng có làm loạn!”

Đôi mắt anh xuất hiện một tia mờ mịt, động tác tránh né của cô giống như một cây kim đâm thẳng vào tim anh. Rõ ràng ngày xưa cô thích nhất nụ hôn từ anh… phải chăng có một số thứ đã không thể quay trở lại nữa rồi?

Trần Mộng Dao không chú ý đến tâm trạng của anh, cô đẩy anh ra rồi đi vào phòng tắm: “Tôi đi tắm trước, anh đợi tôi năm phút.”

Anh không đáp lại mà ngồi lên sô pha phòng khách châm một điều thuốc. Thật ra anh đã bỏ thuốc kể từ khi cô lên kế hoạch mang thai, nhưng sau khi chia tay thì anh lại nghiện thuốc trở lại.

Trần Mộng Dao rất nhanh đã ra khỏi phòng tắm, mái tóc của cô vẫn còn ướt rượt, trên người vẫn quấn duy nhất một chiếc khăn tắm. Bình thường hai người nữ sống chung nên cô không máy để tâm đến những điều cám ky: “Dù gì anh cũng đã đến, hay là ở lại ăn cơm luôn đi? Trong tủ lạnh có nguyên liệu, anh có thể tự tay chế biến không? Tôi sẽ ăn chung. Anh lại hút thuốc à?

Không phải anh đã cai thuốc rồi sao? Anh lớn tuổi như vậy, hút thuốc lá sẽ mạng ngắn đấy.”

Anh nâng mắt nhìn cô: “Em thử nói anh lớn tuổi một lần nữa xem.

Tuy lúc anh nói ra câu này không hề mang khí tế bức người, nhưng cô vẫn sợ hãi: “Không không không! Anh rất trẻ tuổi, cơ thể rất khỏe mạnh! Là tôi nói nhầm thôi. Vậy… anh sẽ nấu chứ? Tôi đói rồi…”

Một câu “tôi đói rồi” của cô làm anh không thể phản kháng.

Kính Thiếu Khanh đứng lên đi về phía nhà bếp: “Để anh xem thử trong tủ lạnh có gì rồi nấu một ít. An Nhã sẽ về chứ? Có cần làm phần của cô ấy không?”

Trần Mộng Dao suy nghĩ một chút nói: “Em gọi điện hỏi một chút.”

Điện thoại gọi tới bị cúp, cô cho là An Nhã đang bận, nên không gọi tiếp: “Điện thoại không kết nối được, anh làm nhiều thêm 1 phần đi, lỡ như cô ấy trở về thì sao? Cho dù không có trở về, làm nhiều rồi thì em cũng sẽ bỏ vào trong bụng, tin lượng ăn của tôi đi, tuyệt đối sẽ không lãng phí, bởi vì món ăn anh làm thật sự rất ngon. Những chỗ khác tôi không dám nói, xuống bếp nấu ăn này anh là người nấu ngon nhất tôi từng thấy. Được rồi, gần đây khẩu vị ăn uống của Tiểu Ngôn không tốt, nếu anh không bận, hay là tiếp tục nấu ăn cho cậu ấy đi.”

Kính Thiếu Khanh buồn bực nói: “Nói chuyện yêu đương, bạn gái còn làm ra dáng vẻ tuỳ thời muốn đuổi anh đi, anh không bận không thể ở lại sao? Nơi nào còn thời gian nấu ăn cho phụ nữ khác? Muốn bảo anh hầu hạ Ôn Ngôn, thì em đàng hoàng một chút lại cho anh.”

Đột nhiên Trần Mộng Dao cảm thấy chính mình lại rót xuống hố: “Anh… anh đừng có kéo liên quan đến tôi có được hay không? Hai chuyện này khác nhau.”

Anh hừ nhẹ: “Cùng một chuyện. Nếu em muốn anh thành thành thật thật là cơm cho Ôn Ngôn, hãy ngoan ngaonx ngây người ở bên cạnh anh, đừng gây chuyện, nếu không… ai thích làm thì làm đi.”

Cô quyết tâm: “Được, trước khi Tiểu Ngôn sinh con, tôi sẽ không tranh cãi với anh nữa, chỉ cần anh nấu ăn thật tốt cho cậu ấy là được.”

Anh hài lòng, quay đầu nhìn cô một chút: “Lúc đầu anh học nấu bữa ăn dinh dưỡng cho phụ nữ có thai là vì em, không ngờ cuối cùng là Ôn Ngôn hưởng thụ…”

Viền mắt Trần Mộng Dao có chút chát, cố giả vò trấn định: “Cái này… cũng tốt mà… anh nhiều thêm một chút bản lĩnh, vừa lúc Tiểu Ngôn cần dùng đến… sau này vợ của anh cũng cần dùng đến…

Anh không có tiếp lời, tiếng đồ ăn cắt vang lên, Trần Mộng Dao lúng túng: “Cái kia… anh làm trước đi, tôi đi sấy tóc.”

Rất nhanh, tiếng mở cửa vang lên, Trần Mộng Dao từ phòng ngủ đi ra: “Tiểu Nhã cô trở về rồi sao? Ăn cơm không? Tôi gọi điện cho cô nhưng không được, KÍnh Thiếu Khanh đang nấu cơm, ăn chung đi?”

An Nhã nhìn về hướng phòng bếp một chút, đáy mắt lướt qua dáng vẻ phức tạp không dễ tháy: “Điện thoại tôi để trong túi nên không có chú ý, tôi ăn rồi, không cần phải để ý đến thôi, hai người ăn đi.”

Sớm đã nghĩ đến việc này, Trần Mộng Dao cũng không để ý, đi vào phòng bếp: “Tiểu Nhã ăn rồi, xem ra tôi phải anh nhiều thêm một chén cơm thật, thơm quá đi, tôi chỉ mua một chút gia vị như vậy, anh còn có thể làm ngon đến vậy, hay là anh dạy tôi đi?”

Kính Thiếu Khanh nhìn cô: “Chỉ bằng đầu óc của em, hay là thôi đi. Chờ ăn cơm xong thì đến chỗ anh.”

Mặt cô đỏ lên: “Không muốn đi…” Cô đã nhận ra, chính mình không hề có năng lực chống cực đối với anh, một ánh mắt đưa đẩy của anh, liền có thể làm cho cơ thể cô như nhữn ra, An Nhã nói đúng, từ hôn rồi mà còn không rõ quả thật đáng xấu hổ, sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế? Danh chính ngôn thuật ở chúng với nhau như thế nào cũng được, bây giờ chia tay rồi mà còn dây dưa không rõ, chính là do vấn đề tác phong của cô rồi.

Anh đưa một tay ra nắm eo nhỏ của cô: “Nhận được lợi ích từ người ta nên phải nễ mặt người ta, chưa nghe nói qua hả? Anh không đụng vào em… cứ quyết định như vậy đi.”

Tim cô đập nhanh hơn một chút, sợ bị An Nhã thấy, luống cuống từ trong ngực anh xê dịch ra: “Tôi đi là được… Anh nói thì đừng quên đấy, tôi không muốn… khiến người ta cảm thấy tôi là “loại người kia”.”

Ăn cơm xong, Trần Mộng Dao dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, đi tới trước cửa phòng An Nhã gõ một cái: “Tiểu Nhã, tối nay tôi không có ở nhà nên nói với cô một tiếng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play