Đến bên ngoài quán bar, cô xuống xe nhìn chung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Kính Thiếu Khanh, chẳng lẽ anh còn ở bên trong chưa ra? Cô mặc thành thế này nên không muốn đi vào tim người, liền gọi điện thoại cho anh, hồi lâu mới kết nối được. Sự nhẫn nại của cô đã sắp bị mài mòn hết: "Anh ở chỗ nào thế? Tôi ở bên ngoài quán bar, tranh thủ thời gian đi nào!"

Đột nhiên, phía sau cô vang lên âm thanh ô tô thổi còi, cô quay đầu nhìn lại, là xe của Kính Thiếu Khanh, người cũng ở trong xe!

Cô đi qua mở cửa xe, Kính Thiếu Khanh thực sự uống hơi nhiều, dáng vẻ lúc nào cũng có thể ngủ tới nơi tựa ở trên ghế ngồi phụ xe. Cô một chút cũng không chậm trễ, lái xe đem anh đưa về biệt thự Bạch Thủy Loan. Vốn không có ý định vào cửa nhưng nhìn dáng vẻ uống say tới mức làm gì cũng không xong của anh cô mới cả gan đem anh diu vào cửa.

Cô quen thuộc tìm tới công tắc trên tường phòng khách, mở đèn lên. Ném anh lên ghế sofa xong cô mới thở phì phò hỏi: "Một minh anh không sao chứ? Không có gì thì tôi đi trước đây. Hơn nửa đêm còn giày vò bà đây như vậy? Thật sự là đời trước thiếu nợ anh!"

Kính Thiếu Khanh mở nửa mắt nhìn cô: “Sao phải đến?"

Cô hỏi lại: “Vậy anh vì cái gì lại gọi điện thoại cho tôi? Nếu không phải sợ anh uống say xảy ra chuyện, tôi mới mặc kệ anh. Con người anh mặc dù chẳng ra sao, nhưng mẹ anh lại là người tốt, cho tôi không ít đồ ăn. Đây coi như tôi báo đáp dì ấy. Chân và eo di đều bị thương, anh không đến bệnh viện chăm sóc bác thì thôi, ngược lại còn chạy tới uống rượu, thật sự là con trai ruột!".

Đèn của phòng khách có chút chướng mắt, anh đưa tay ngăn ở trước mắt: “Khi còn bé phát sốt thần trí không rõ, bà ấy cũng không ở cạnh anh đấy thôi? Em bảo anh đến viện với bà cũng chỉ khiến cả hai đều ngượng ngập. Khi còn bé bà ấy đưa bảo mẫu đến chăm sóc anh, giờ cũng có bảo mẫu ở viện chiếu cố bà ấy, không có gì không thích hợp cả.”

Trần Mộng Dao không biết nên nói gì mới tốt, kỳ thật Kính Thiếu Khanh đối xử với Hạ Lam vẫn rất tốt, quan hệ mẹ con cũng không có khẩn trương đến mức giương cung bạt kiếm, ngược lại rất tôn trọng lẫn nhau. Ở bên ngoài Kính Thiếu Khanh cũng rất nghe lời Hạ Lam. Chỉ là, vừa vặn, tôn trọng nhiều hơn thân cận, tình thân mà chỉ có tôn trọng sẽ lộ ra xa cách.

Đứng một lát, cô rót cho anh cốc nước ấm đặt ở trên bàn trà: “Tôi đi trước, anh nghỉ ngơi thật tốt nhé. Không còn sớm nữa, ngày mai em còn phải đi làm.”

Cô mới vừa đi hai bước liền bị anh ôm chặt lấy từ phía sau. Dáng người cô so với anh mà nói có vẻ hơi nhỏ nhắn xinh xắn. Bị anh ôm lấy từ phía sau như con gấu, anh còn uống say, gần như trọng lượng cả người đều đè trên người cô. Cô tức khắc thấy như bị núi đè, muốn tránh ra là không thể nào. Tốn không ít sức lực mới có thể miễn cưỡng bảo trì cân bằng mà đứng vững: “Ôi trời... Anh đừng như vậy chứ... Lát nữa tôi mà bị anh làm gãy xương thì anh nuôi tôi đấy? Bản thân to lớn đến đâu tự anh không rõ à? Tôi mặc dù không nghĩ đến việc chia tay xong làm kẻ thù với anh, cũng không nghĩ không rõ ràng như thế, lập tức đứng dậy cho tôi!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net

Kính Thiếu Khanh không những không buông cô ra, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.cùng lúc đó còn thổi khí bên tai cô. Lập tức cả người cô đều bủn rủn, tên này... Uống say còn không quên đùa giỡn cô! Đây không phải phương hướng phát triển cô muốn. Cô thấy dáng vẻ uống say đến mức làm gì cũng không xong của anh mới đưa anh vào cửa, hiện tại cô hơi có chút bối rối: “Đừng... Đừng làm thế... tôi thật sự phải đi rồi, đừng ép tôi đánh anh!”

Câu nói này đương nhiên chẳng có tính uy hiếp gì, Kính Thiếu Khanh ở bên tai cô lấm bẩm nói: “Em không nhớ anh sao?"

Thân thể cô cứng đờ, anh nói tiếp: “Nhưng anh nhớ em..."

Cô chấn kinh, xoắn xuýt, sau đó theo quán tính giả ngu: “Dẹp đi, sau khi tôi đi không biết anh đã qua lại với bao nhiêu người phụ nữ rồi. Nói lời này giả quá đấy. Tôi cũng không phải không hiểu rõ anh là kiểu người gì... Anh bây giờ an toàn về đến nhà rồi, có thể gọi điện thoại cho nhân tình của anh rồi. Mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng, tôi là bạn gái cũ của anh." “Em là bạn gái cũ của anh."

Mắt Kính Thiếu Khanh bỗng nhiên phóng đại, lập tức mờ đi. Đúng vậy, bọn họ đã chia tay, chỉ là anh mượn rượu làm càn, một bên tình nguyện.

Anh buông cô ra, trở lại trên ghế sofa ngồi xuống, bưng lên ly nước nóng đã để nguội kia nhấp một ngụmh, trên mặt mang theo nụ cười bất cần đời: “Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng coi là thật. Em ngược lại đã nhắc nhở anh, anh không những không ăn cỏ gần hang, cũng không thích nhai lại."



Trần Mộng Dao nhếch môi nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, không nói tiếng nào, đi thẳng tới cửa.

Anh nhắc nhở: “Đã trễ thế như vậy, nếu em trên đường trở về xảy ra điều gì ngoài ý muốn, anh đảm đương không nổi. Hoặc là lưu lại, hoặc là lái xe của anh đi."

Bước chân cô khung lại một chút, nhưng không có dừng lại: "Không có nhiều ngoài ý muốn như vậy, không cần anh quan tâm.”

Cô không biết, Kính Thiếu Khanh đi theo cô ra cửa, nhìn xe cô gọi tới, anh lái xe một đường đi theo, thắng đến khi cô an toàn về đến nhà.

Hôm sau, Mục trạch. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Mục Đinh Sâm cố gắng xếp thời gian thời gian, theo thường lệ mang Ôn Ngôn đi kiểm tra thai nhi. Ôn Ngôn ngủ dậy hơi trễ, lúc ra cửa đã sắp tới mười giờ sáng.

Bụng của cô hiện ở đã có thể nhìn thấy nhô lên rõ ràng, thai động cũng xuất hiện nhiều hơn. Điều này cũng khiến cho Mục Đình Sâm càng căng thẳng hơn, hận không thể thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm cô, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lên xe, anh cần thận thay cô thắt chặt dây an toàn, dáng vẻ chuyên chú của anh khiến cô nhịn không được mà nói: “Nếu em ngồi ghế sau có phải không cần thắt dây an toàn không? Hơn nữa. Thắt lên bụng không thoải mái..."

Lời lẽ anh chính nghĩa nói: "Có thể thắt lỏng một chút những không thể không thắt, đây cũng là nghĩ cho sự an toàn của em bé, đường đi bệnh viện cũng không xa, nhịn một chút. Anh giúp em nới rộng dây an toàn."

Ôn Ngôn cười nhìn anh bận rộn, không thể làm gì.

Đột nhiên, điện thoại di động của Mục Đình Sâm vang lên, mắt anh nhìn thấy thông báo xuất hiện, bất động thanh sắc ngồi ngay ngắn, dựa vào cửa sổ xe ên kia nhận điện thoại: “Alo!”

Đầu bên kia điện thoại, là âm thanh của chồng Ôn Chí Linh: “Cháu rể, đừng có yên lặng thế chứ. Cô của cậu dễ sai khiến, nhưng chồng của cô cậu lại không dễ điều khiển vậy đâu. Không phải cậu sợ sự tình bà cụ qua đời bị Ôn Ngôn biết sao? Tốt xấu gì cũng nên đưa chút phí bịt miệng chứ? Ôn Chi Linh không cần số tiền kia, tôi cần! Tôi không sợ cậu có quyền thế, chỉ cần tiền đến nơi tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt các cậu thêm lần nữa, nếu là đàm phán không thành, tôi nhất định phải đi Để Đô. Cậu không đuổi được tôi đâu."

Mục Đình Sâm liếc mắt nhìn Ôn Ngôn, trên mặt duy trì trấn định, ngữ điệu cũng tận lực bình thản: "Biết rồi, tôi sẽ sắp xếp thời gian, chờ đấy đi."

Nói xong anh trực tiếp cúp điện thoại, Ôn Ngôn tưởng là chuyện làm ăn, nên cũng không hỏi, chỉ nó: "Có phải anh có chuyện bận rộn hay không? Có việc thì anh cứ đi đi, không cần lo lắng cho em."

Anh mỉm cười: “Không có, cùng em làm xong kiểm tra rồi lại đi, vẫn kịp.

Đến bệnh viện, thừa dịp Ôn Ngôn làm siêu âm thai anh ở ngoài hành lang gọi điện thoại cho Lâm quản gia bàn giao một phen, sắp xếp gặp mặt với chồng của Ôn Chí Linh. Nếu trong tình huống bình thường, anh căn bản khinh thường đem dạng người này để vào mắt. Hết lần này tới lần khác hiện giờ Ôn Ngôn lại mang thai. Nếu anh không xử lý tốt, bên kia vừa có động tĩnh gì, hậu quả anh không dám nghĩ. Xưa nay người tham tài không sợ chết là đáng hận nhất. Loại người này, vì tiền chuyện gì cũng đều làm ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play