Ôn Chí Linh nào còn tâm trạng yêu cầu bồi thường?

Chồng của bà ta làm ra loại chuyện như vậy khiến bà ta không còn mặt mũi đòi lấy một đồng cắc nào nữa: “Tôi không cần gì cả, tôi không còn mặt mũi gặp mẹ tôi nữa. Chuyện hậu sự cậu cứ giúp bà làm thật tốt, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Đề Đô.”

Chồng của bà không đồng ý: “Em bị ngu à? Em không lấy không thành vấn đề, anh lấy! Người đó là mẹ của em nhưng anh đã giúp nuôi hai mươi năm rồi!”

Trong mắt của Mục Đình Sâm tràn ngập sự kinh tởm: “Rốt cuộc là ông nuôi dưỡng bà nội hay ăn bám bà?

Tôi còn rất nhiều chuyện chưa tính sổ với ông, ông phải tự giác đi. Trước khi qua đời bà đã nói hết cho tôi nghe rồi. Hành vi của ông chính là ngược đãi người già, tôi có thể kiện ông! Nếu ông không muốn ngồi tù thì cút đi!”

Ông chồng của Ôn Chí Linh như thể không sợ chết: “Người cũng chết rồi, ai biết được những gì cậu nói có phải thật hay không? Chứng cứ đâu? Ai sẽ tin cậu chứ? Có tiền thì hay lắm sao? Đi kiện tôi đi, tôi không sợ đâu! Cậu có tiền thì cứ nhờ tới pháp luật đi, không phải cậu muốn giấu Ôn Ngôn chuyện này sao? Cậu không đưa tiền cho tôi thì tôi tự đi hỏi Ôn Ngôn!”

Ông ta muốn kéo Ôn Ngôn vào chuyện này khiến cặp mắt của Mục ĐÌnh Sâm càng âm u. Lâm quản gia đẩy mạnh cửa phòng làm việc: “Thiếu gia, để tôi đuổi họ đi, tôi sẽ tự tay đưa bọn họ rời khỏi Đề Đô. Cậu cứ giao cho tôi là được!”

Mục Đình Sâm phát tay một cái, Lâm quản gia lập tức ra hiệu cho vệ sĩ lôi người mang đi đồng thời lau mồ hôi lạnh. Nếu lúc nãy ông không xuất hiện kịp lúc thì vợ chồng Ôn Chí Linh gặp xui xẻo rồi.

Ở Mục trạch, Ôn Ngôn đứng trước cửa số nhìn ra cái cây lớn bên ngoài, trong lòng cô cứ cảm thấy không yên. Lúc nãy ngủ trưa cô cứ mơ thấy ác mộng, bây giờ thức dậy lại không thấy Mục Đình Sâm về nhà đúng ba giờ càng khiến cô lo lắng. Cô cảm thấy có thể do mang thai nên tâm trạng không ổn định nên mới như vậy chứ không nghĩ nhiều nữa. Đồng thời, cô cũng còn nghĩ đến bệnh tình của bà nội.

Đến hơn năm giờ chiều, Mục Đình Sâm và Lâm quản gia mới trở về.

Cô nghe thấy động tĩnh liền vội vàng xuống lầu: “Bà của em sao rồi? Chú Lâm, chú đi thăm bà rồi, tình hình của bà vẫn ổn chứ?”

Mục Đình Sâm và Lâm quản gia nhìn nhau một cái, ngầm hiểu mà tỏ ra thoải mái. Mục Đình Sâm lên tiếng nói: “Không sao, bà chỉ bị cảm và sốt thôi, ngày mai là xuất viện rồi. Lúc nãy đến bệnh viện anh còn nói chuyện với bà một lúc. Thời tiết trở lạnh nên anh đã nhắc cô của em chú ý một chút rồi. Có chuyện nhỏ nhặt như vậy mà họ cũng phải thông báo cho em.”

Thì ra hôm nay anh về trễ là vì đến bệnh viện thăm bà, Ôn Ngôn khẽ cười: “Cảm ơn anh đã đi thăm bà ngoại của em. Anh đi thăm bà thì em cũng yên tâm rồi. Tối nay em sẽ gọi cho bà, mất công bà lại trách em không quan tâm tới bà.”

Mục Đình Sâm hơi cau mày: “Bà đang ở bệnh viện nên không tiện nghe máy đâu, chưa kẻ… bà không muốn liên lạc với em, néu không thì tại sao bà lại dọn đi chứ? Được rồi, người già mà, suy nghĩ có chút kỳ lạ cũng là điều đương nhiên. Bà sẽ không trách em đâu, dù sao anh cũng đã thay thế em đi thăm bà rồi.”

Anh nói cũng có lý, bà cụ dọn đi là vì muốn cắt đứt quan hệ với cô, cô gật đầu một cái: “Được rồi. Anh cũng mệt rồi, đi tắm trước đi. Đợi một lát rồi ăn cơm.”

Mục Đình Sâm đi đến chân cầu thang thì bỗng dừng lại: “Còn một chuyện nữa… cô của em nói là ở Đé Đô khó phát triển, với lại bà ngoại của em cũng không muốn ở lại nơi này nên sau khi bà xuất viện thì họ sẽ dọn về thành phố trước kia.”

Ôn Ngôn cảm thấy kỳ lạ: “Cô của em đồng ý dọn đi?

Không phải họ tới đây để tiện nhờ vả em sao?”



Mục Đình Sâm bình tĩnh trả lời: “Đại khái vì họ phát hiện ra tới tận giờ vẫn chưa lấy được lợi ích gì từ chúng ta, lại còn phải tốn tiền nên chẳng còn cách nào khác đành phải quay về. Chỉ là bà nội còn ở trong tay hai người họ nên họ không sợ nữa, chẳng phải vậy sao? Thôi được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, cứ dưỡng thai thật tốt. Những chuyện khác cứ để anh xử lý.

Cô không chút do dự mà tin tưởng anh: “Được.”

Trong khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Trần Mộng Dao tan làm sớm nữa tiếng. Cô quyết định chủ động vào bếp một lần để bù lại việc bỏ rơi Kính Thiếu Khanh lần trước. Mặc dù tài nghệ nấu nướng của cô rất tệ nhưng dù gì đây cũng là tắm lòng của cô.

Kính Thiếu Khanh đã biết tin cô về sớm rồi, anh cảm thấy dạo gần đây cô cứ lén lén lút lút nên đã theo chân cô về đến tận nhà. Anh vừa bước vào cửa đã nghe thấy âm thanh phát ra từ nhà bếp. Anh bước tới nhìn một chút… quả nhiên, nhà bếp vốn ngăn nắp đã biến thành một bãi chiến trường.

Trần Mộng Dao cười ngượng: “Em muốn làm cơm cho anh…”

Anh bát lực thở ra một hơi: “Thôi được rồi, để anh làm cho. Đợi lát ăn xong anh còn phải về công ty tăng ca nữa, đợi em nấu xong chắc trời cũng sáng luôn rồi.”

Cô định mở miệng thì điện thoại mới mua đột nhiên vang lên. Cô nhìn dãy số gọi đến, thì ra là thám tử tư gọi tới. Dù điện thoại mới vẫn chưa lưu tên liên lạc nhưng vừa nhìn thì cô đã nhận ra dãy số này, cô có chút chột dạ: “Em… em đi nghe máy một chút nhé.”

Cặp mắt của Kính Thiếu Khanh hơi trầm xuống, trước đây cô chưa từng tránh né anh khi nghe điện thoại từ người khác…

Trần Mộng Dao nghe được tin rằng Thạch Đông Hải lại đến chỗ Giang Linh từ phía thám tử tư, cô giận đến nổi tháo hẳn tạp dề rồi cầm lấy túi xách đi ra ngoài: “Em ra ngoài một lát, anh nấu xong thì tự ăn trước đi, không cần phải đợi eml”

Kính Thiếu Khanh còn chưa kịp mở miệng thì cô đã chạy đi mất. Anh nhìn khu bếp lộn xộn cũng không còn tâm trạng nấu cơm nữa.

Sau khi cô về tới nhà của Giang Linh, lúc cô định tra chìa khóa vào mở cửa mới phát hiện ra khóa cửa đã bị thay mới. Vậy có nghĩa là, để ngăn cô quay lại ngăn cản hai người, Giang Linh vì Thạch Đông Hải mà không cho con gái bà bước vào nhà nữa?

Nếu đã như vậy thì cô sẽ không bước vào, cô sẽ đứng đợi trước cửa, đợi đến khi nào Thạch Đông Hải đi ra thì cô lật bài với ông tal Cô lên xe, cố gắng nhịn lại cảm giác đói bụng mà chờ đợi. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đợi cả đêm. Thời gian cứ thế trôi qua, đến hơn mười giờ đêm, bóng dáng của Thạch Đông Hải mới xuất hiện trước cửa lớn của tiểu khu. Cô nhìn thấy Thạch Đông Hải chuẩn bị lên xe rời đi liền gấp gáp khởi động xe phóng tới. Thạch Đông Hải bị dọa cho giật mình liền bước xuống xe mắng lớn: “Ai vậy hả? Không có mắt nhìn đường à?”

Cô mở cửa xe bước xuống: “Này, chú Thạch, người không có mắt chính là tôi đây.”

Thạch Đông Hải có chút khó xử, dù sao ở trước mặt Trần Mộng Dao thì ông ta luôn là một người hiền hòa dễ gần: “Hô hô… chú không biết là cháu, chú còn tưởng là ai cố ý làm vậy chứ… Dao Dao, cháu về để thăm mẹ sao? Vậy cháu cứ đi lên đi, chú còn chút việc phải đi trước rồi.”

Cô lạnh lùng nói: “Tôi muốn lên nhưng bởi vì chú mà mẹ tôi thay ổ khóa rồi, tôi không vào được. Chú gác chuyện của chú qua một bên trước đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

Thạch Đông Hải né tránh chuyện thay ổ khóa, rõ ràng ông đã biết chuyện này từ trước: “Nói chuyện sao?

Cháu muốn nói về chuyện gì?”

Cô đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết mục đích của chú, chú tránh xa mẹ tôi một chút. Ngoại trừ căn nhà này thì bà không còn gì để đưa chú đâu. Tiền bạc ở trong tay tôi, với lại căn nhà đều thuộc về Trần gia. Cho dù bà có kết hôn với chú thì ngôi nhà này cũng không thuộc về chú đâu. Mẹ của tôi không có đầu óc nên ai cũng tin được, nhưng tôi thì khác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play