Kính Thiếu Khanh đột nhiên làm Trần Mộng Dao hoảng sợ, khăn giấy trên tay trực tiếp rơi xuống đắt, đây là lần đầu tiên cô bị anh mắng, cô cảm thấy có chút tủi thân.

Kính Thành Húc chống vào bàn để đứng dậy, gắng gượng nở nụ cười: “Mộng Dao, bố không sao. Thiếu Khanh nói đúng, bố không xứng, bố không nên để chuyện này ảnh hưởng đến Kính gia. Đây là việc của bố, bố ngay ngắn, nhất định sẽ giải quyết xong, bó không làm gì sai…”

Trần Mộng Dao không cảm thấy Kính Thành Húc đang nói dối, cô thực sự không thẻ liên kết người đàn ông trước mặt với người “bắt trị” lại với nhau: “Con tin bó…

cần đến bệnh không ạ? Bố đừng trách Kính Thiếu Khanh, anh ấy tức giận ra tay sẽ không phân biệt đâu là nặng đâu là nhẹ…”

Kính Thành Húc lắc đầu: “Không sao đâu, Thiếu Khanh ra tay còn nhẹ, bố không sao, không chết được đâu. Con đi cùng mẹ, nói với bà ấy, bố không làm gì có lỗi với mẹ, bố chỉ sai ở cách giải quyết, tin tức cả thành phố đều biết rồi.”

Lời nói ông vừa dứt, Kính Thiếu Khanh chạy tới kéo Trần Mộng Dao đi: “Em đang làm gì vậy? Cảm thấy ông ta đáng thương sao? Em không biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm sao? Trở lại công ty đi.”

Tính cách Trần Mộng Dao vốn dĩ không phải là bánh bèo, bây giờ là người vô tội bị vả lây, cô tát thẳng vào mặt Kính Thiếu Khanh: “Ông ấy là bố của anh! Hành vi của anh em có thể hiểu, thậm chí em nghĩ anh làm không sai, nhưng anh không có thể áp đặt vị trí của bản thân anh cho em, em là hôn thê của anh, em phải gọi ông ấy là bố, em không có thù oán gì với bố, đó là điều em nên làm! Em không thuyết phục chẳng lẽ dung túng cho anh để đánh chết người sao? Bản thân anh bình tĩnh chút! Nếu còn mắng em, thì đừng có ở bên nhau!” Hạ Lam kéo Kính Thiếu Khanh xuống lầu: “Con là tên nhóc hỗn xược, con mắng ai vậy? Dao Dao không làm gì sai, hành vi của con như vậy với bố con có gì khác nhau? Bạo lực mềm và bạo lực cứng đều là bạo lực, người đàn đàn ông của nhà chúng ta thì không có mắng vợ, một cái tát không đủ thì mẹ cho con một cái tát nữa! Tại sao không ngồi xuống nói chuyện? Dù sao cũng phải cho bố con cơ hội để nói chuyện chứ!” Kính Thiếu Khanh cũng rất mâu thuẫn với những gì vừa làm, bây giờ căn bản anh không có biện pháp để bình tính được nữa.

Anh đi thẳng ra gara xe lái xe rời khỏi biệt thự Kính gia, néu ở lại lâu hơn sợ rằng mình sẽ mắt kiểm soát.

Cho dù Hạ Lam có mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một người phụ nữ, bây giờ ngoài việc khóc, bà cũng không biết có thể làm gì, già trẻ lớn bé đều không đỡ lo.

Trần Mộng Dao giúp Kính Thành Húc xử lý vết thương, ba người họ ngồi đối mặt trong phòng khách để sắp xếp mọi thứ. Kính Thành Húc không còn lầm lì như trước nữa, lúc này quý trọng lời nói như vàng thì chỉ có tìm đến cái chết. Biết được nguyên nhân của sự việc, Hạ Lam vẫn oán giận: “Việc là ông gây ra, không quan tâm có xảy ra hay không, bây giờ chuyện lớn rồi, tôi không còn mặt mũi mà nhìn người ta. Thiếu Khanh giận cũng không trách nó, ông đáng bị đánh, may mắn ông là bố của Thiếu Khanh, nếu ông không phải là bố của nó, hôm nay ông liền xong đời ở đây rồi.”

“Tôi đã đợi hơn 20 năm cho một mớ hỗn độn gì vậy, thực sự tôi tệ, cả cuộc đời này ông chưa cho tôi một bất ngờ, toàn là điều đáng sợ. Bạch Lộ Lộ đó thực sự là một người phụ nữ không biết xấu hỗ mà tôi từng thấy, cô ta tuổi vẫn còn trẻ so với Thiếu Khanh, thông đồng với ông tính làm cái gì? Bây giờ những người phụ nữ này thực sự là vì danh vọng và tiền bạc thì đều không cần mặt mũi!” Kính Thành Húc ngập ngừng nói: “Tối hôm qua khi anh nói chuyện với Bạch Lộ Lộ, anh cũng ngờ tới là cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ, cô ấy muốn cá chết lưới rách thì anh cũng không cần phải phần tâm quan hệ tình cảm giữa thầy và trò nữa, cô ta đây là muốn mạng của anh, Kính Thành Húc anh đời này trong sạch, không ngờ lại thua trên tay cô ta.”

Vô liêm sỉ của Bạch Lộ Lộ Trần Mộng Dao đã từng thấy rồi, chỉ là không ngờ lại trơ trẽn như vậy, những chuyện không ra gì lại có thể làm tốt như vậy, so với sự thật, thì những người buôn dưa(”) lại càng thêm tin vào những chuyện tầm phào chắn động trời đất, muốn trở mình cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, cho dù bây giờ giải thích công bố tất cả ra ngoài, thì quần chúng buôn dưa cũng sẽ cho rằng đây là thủ đoạn công chúng của Kính gia, thậm chí còn cắn trả lại…

(*) nhiều chuyện.



Sau khi cân nhắc một lúc, Trần Mộng Dao ngập ngừng hỏi: “Hay…

chuyện này con sẽ đến gặp Mục Đình Sâm để giải quyết? Con biết là việc của người lớn chúng con can thiệp vào là không hay, cả đời này của bồ chỉ tiếp xúc với tranh cọ vẽ, đâu phải là đối thủ của người phụ nữ này? Lúc này hoà nhau mới là mắu chốt cứu vót lại danh dự.”

Vốn dĩ Kính Thiếu Khanh cũng có thể giải quyết, nhưng Kính Thiếu Khanh sẽ không bao giờ giúp Kính Thành Húc, bây giờ hai bố con hoàn toàn trở mặt với nhau.

Kính Thành Húc do dự, Hạ Lam trước tiên võ tay: “Vậy thì…

Dao Dao, phiền con đi gặp Đình Sâm nhé, chuyện này đối với mẹ cũng khó giải quyết, bây giờ Kính gia đang đầu sóng ngọn gió, vấn đề lớn như vậy.

Mục gia không ra tay e rằng trong một thời gian cũng không thể ép xuống nổi. Mẹ cũng mát hết bộ mặt già nua này, mẹ ngay thẳng cả đời, không ngờ rằng đã từng tuổi này lại té ngã, mà ngã vào tay một người phụ nữ trẻ hơn con trai mẹ, nếu nhìn thấy cô ta, mẹ phải tát cô ta một cái!” Trần Mộng Dao cũng thấy khó xử khi tìm Mục Đình Sâm, như người ta thường nói không nên nói chuyện không hay của gia đình ra ngoài, bây giờ buộc lòng phải đi: “Không sao đâu…

con sẽ đi ngay bây giờ, con và Tiểu Ngôn là bạn tốt nhất, Mục Đình Sâm và Thiếu Thanh cũng là anh em với nhau, Mục Đình Sâm nhất định sẽ giúp đỡ. Bố mẹ cũng đừng cãi nhau, chuyện này không phải do bố, đều là người phụ nữ Bạch Lộ Lộ ghê gớm đó, con đi trước đây.”

Cô không trực tiếp đến công ty tìm Mục Đình Sâm, mà đến Mục trạch tìm Ôn Ngôn trước. Cô cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, không chừng Kính Thiếu Khanh đã đi tìm Mục Đình Sâm phát giận rồi, cô phải tìm Ôn Ngôn trước mới có thể để đạt được mục đích.

Sau khi nghe cô nói, Ôn Ngôn mới biết đã xảy ra chuyện như thế này, cũng phản ứng giống như ban đầu của Trần Mộng Dao, giống như đột ngột bị nhét một quả dưa lớn vào miệng, sửng sốt nói: “Còn có người như vậy? Nhưng bây giờ Mục Đình Sâm đang ở công ty, hay mình với cậu cùng đi tìm anh ấy? ” Trần Mộng Dao lắc đầu: “Nếu anh ta thấy mình đưa cậu ra ngoài, chắc sẽ xé xác mình mát, hay cậu gọi điện thoại bảo anh ta về. Nói không chừng Kính Thiếu Khanh đã nói qua bảo anh ta không can thiệp vào, thái độ cậu mạnh mẽ lên chút, xuất ra phong thái như sư tử Hà Đông. Bây giờ Kính Thiếu Khanh rất ghét bố mình, cho dù bây giờ ông ấy mang tiếng xấu, anh ấy cũng không muốn dính líu đến chuyện này nữa.”

Trong lòng Ôn Ngôn có chút hạ xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Mục Đình Sâm. Bình thường gọi điện thoại cho anh gần như trong vài giây đã bắt máy, nhưng hôm nay phải rất lâu mới nhận cuộc gọi.

“Anh đang ở công ty sao? Nếu như không bận thì về nhà một chút, có việc muốn tìm anh.”

Ở bên đầu bên kia Mục Đình Sâm im lặng hai giây: “Có chút bận, tối trở về rồi nói.”

Trần Mộng Dao điên cuồng nháy mắt với Ôn Ngôn, Ôn Ngôn có chút bắt lực: “Chuyện gì quan trọng như vậy? Nếu anh không về, tôi sẽ đi tìm anh.”

Mục Đình Sâm nhìn Kính Thiếu Khanh sắc mặt không tốt ở một bên, rồi vuốt trán: “Được rồi, anh lập tức quay về.”

Cúp điện thoại, Kính Thiếu Khanh lạnh lùng hỏi: “Ôn Ngôn gọi đến hả? Tôi đoán không sai là Dao Dao ở bên cạnh cô ấy đi, cậu thật sự muốn lo chuyện này?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play