“Vấn đề này có chút khó.” Ôn Ngôn không muốn nhìn thấy biểu cảm thất vọng của má Lưu, nhưng cũng

không thể không đi: “Má Lưu, con sẽ trở lại mà.”

Trần Mộng Dao ngồi trên chiếc giường đã trải chăn đệm xong: “Má Lưu à, thiếu gia nhà má khốn khiếp như vậy, Tiểu Ngôn rời xa anh ta cũng không phải không được, thời cơ đến rồi, Tiểu Ngôn không thể không đi.”

Má Lưu thở dài: “Chú Lâm nhờ má hỏi thăm, chú ấy cũng không thích nói chuyện, trông cứ lạnh nhạt, giống như thiếu gia vậy, nhưng mà nội tâm lại không lạnh, còn là một người có tình. Mà như thế, má cũng không nói gì. Tiểu Ngôn, con bảo sẽ về, vậy má hy vọng, trở về rồi con sẽ không đi nữa, chung sống với thiếu gia, con không ở đây, trong ngôi nhà này cũng

không có chút sức sống.”

Ôn Ngôn nghĩ tới Mục Đình Sâm bởi vì thường xuyên mệt nhọc, cộng thêm nóng sốt cảm mạo kéo dài đột

nhiên té xỉu, đối với chuyện này cô có cảm xúc rất lớn,

cô đã sớm mêm lòng rôi. Tât nhiên cô biêt sau khi cô rời đi, anh hình như cũng chưa từng ngủ qua một giác nào yên ổn cả, trong nội tâm cô cũng đã bắt đầu dao động, không ngờ sức ảnh hưởng của bản thân đối với anh lại lớn đến thế. Sự tra tấn và trả thù đối với một người cũng như rhế mà thôi, không phải trốn tránh cả đời không nhìn mặt thì có thể giải quết. Cô chính xác là muốn nhìn rõ quan hệ của cô và Mục Đình Sâm một

lần nữa, sau đó thận trọng suy xét.

Hai ngày sau, Ôn Ngôn đều là cùng An Nhã, cùng ăn cùng ngủ. Mục Đình Sâm đối với việc này không dám có ý kiến. Điều này xem như cũng hợp tình hợp lý. Mãi đến khi Ôn Ngôn thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, anh cuối cùng cũng không kiềm chế được: “Không thể

ở lại thêm mấy ngày nữa sao?”

Ôn Ngôn chỉ do dự một giây: “Không được, như thế

đã đủ rồi.”

Mục Đình Sâm đoạt lấy hành lý của cô: “Ngày mai đi, ngày mai anh đưa em ra sân bay, cứ quyết định vậy đi.”

An Nhã đến khuyên nhur: “Tiểu Ngôn, nếu không ngày

mai hãng đi? Muộn một ngày hay nữa ngày cũng

được, dù sao vé cũng chưa mua.”

Ôn Ngôn sợ bản thân còn do dự nữa sẽ trầm luân mắt, kéo Mục ĐÌnh Sâm vào trong phòng ngủ thương lượng: “Tôi thật sự phải đi, đây không phải thương lượng, mà là thông báo. Đừng làm khó tôi nữa, chúng

ta cũng nói xong rồi.”

Quan hệ của họ bây giờ có thể đứng đây tâm bình khí hoà mà nói chuyện đã là rất không dễ dàng rồi, Mục Đình Sâm cũng biết, cho nên không tức giận, chỉ là

kéo cô vào trong ngực, thân mật nói: “Anh không nỡ.”

Ôn Ngôn cũng không cự tuyệt sự thân mật này của anh: “Rảnh thì đi tìm tôi, tôi không ở đây cũng đừng thức đêm mà không ngủ, cũng có tuổi rồi, đừng dày

vò bản thân như vậy.”

Anh biểu hiện kháng nghị: “Có ý gì? Chê anh già? Anh có già hay không em còn không biết sao?” Nói rồi, bàn

tay anh thuận thế trượt vào trong vạt áo.

Ôn Ngôn hít thở không thông, hơi ấm mà lòng bàn tay

anh mang lại khiến cô rung động không thôi, suýt chút nữa đã trầm luân trong đó. Cô dùng sự thanh tỉnh cuối cùng của bản thân đẩy anh ra, nơ nụ cười xinh đẹp:

“Được rồi, tôi đi đây.”

Nói xong cô cố gắng bình ổn cảm xúc trong lòng, dứt

khoát và kiên quyết rời khỏi Mục trạch.

Không thể phủ nhận, vừa rồi cô không có ý từ chối, nếu như cứ thuận theo như vậy, cô sẽ không thể rời khỏi đây, điều này rất đánh sợ, không phải ư?2 Con người đều là mâu thuẫn như vậy, rõ ràng yêu, rõ ràng là không nỡ, lại cứ cố chấp với quá khứ, giãm chân tại

chỗ, cô cần thời gian.

Quay lại căn chung cư hiu quạnh, cô nằm trên ghế sa lon đến phát ngốc, Mục Đình Sâm sẽ tuỳ tiện thả cô đi như vậy, còn có nguyên nhân, đó chính là cô không

đưa bà cụ đi, cô vẫn còn để đầu cán trong tay anh.

Cơm tối cô qua loa tuỳ tiện ăn một bát mì, dù sao một

thân một mình cứ như vậy đi. Ngày mai còn phải mở tiệm kinh doanh, ăn xong cơn cô nên đi ngủ sớm, lần này về Đề Đô, tâm tình cô thay đỏi không nhỏ, cô nên

tranh tủ thời gian điều chỉnh lại.

Không biết qua bao lâu, cô bị tiếng đập cửa đánh thức. Cô không nhìn đồng hồ, nghĩ chắc còn sớm, cũng không chút phòng bị, đi mở cửa. Không đợi cô nhìn rõ người ngoài cửa là ai, bóng người đó đã lao vào, phủ lên người cô, ôm lấy cô vào trong ngực, cô có chút hoảng sợ, nhưng ngửi được mùi hương duy nhát có trên người Mục Đình Sâm, cô ngay ngắn cả

người: “Sao anh lại đến đây?”

Cô nhớ không nhằm là hôm nay cô mới về mà? Sao

anh lại xuất hiện ở đây?

Đáp lại cô chỉ có cái hôn ướt át, từ bên mặt chuyển đến bờ môi, giọng anh khàn khàn từ nơi môi cô khẽ phát ra: “Anh nhớ em, lại sợ mắt ngủ, cho nên đến đây.

Lúc này cho dù cô có muôn vàn kháng cự, cũng

không thể nào phát huy ra được, vì gặp cô, anh không nói tiếng nào vượt qua hon hai ngàn cây só, theo chân

cô tới đây… Vừa vào cửa, câu nói đầu tiên là nhớ cô.

Anh vẫn giống như cái bẫy trí mạng, khiến cho người ta cứ như vậy mà trầm mê không thể kháng cự, dịu dàng, lại xem lẫn chút bá đạo.

Trong đầu Ôn Ngôn chỉ có một ý nghĩ, cô điên rồi, điên đến hết thuốc chữa, từ lúc bắt đầu, cô không nên yếu người đàn ông này, từ lúc yêu anh, cô đã không còn đường lui nữa rồi. Chỉ là trước đây không thể vượt qua quá khứ, cô mới luôn giữ sự thanh tỉnh ở bên biên giới của sự xúc động, mà anh bây giờ lại có ý đồ dắt cô vượt qua ranh giới của giới hạn kia.

Hôm sau tỉnh lại, trong căn phòng nhỏ đã không còn bóng dáng Mục Đình Sâm nữa. Ánh nắng len lỏi từ tấm rèm cửa chiếu vào, cô hoảng hoát như vậy một lát, giống như đã trải qua một giấc mộng đẹp nhưng vô cùng hỗn độn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play