Cô vùng ra khỏi vòng tay anh: “Được rồi, tôi đã nói là tôi không lừa anh mà. Tôi vẫn chưa cần nhắc xong mà. Anh ngủ lâu như vậy mà bệnh sạch sẽ còn chưa tái phát sao? Anh không ngủ được thì đi tắm đi, má Lưu có để dành phần cháo cho anh đó. Hai ngày nay tôi chăm sóc cho anh muốn mệt chết rồi, tôi cũng phải

ngủ một giấc đây.”

Cô không nhắc thì thôi, nhắc đến một cái lại làm cho cả người Mục Đình Sâm không được thoải mái. Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc này Ôn Ngôn mới thở nhẹ ra một hơi. Cô nhắm mắt lại, tâm trạng cô dần

dần bĩnh tĩnh lại và rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai tỉnh dậy thì Mục Đình Sâm đã đi đến công ty rồi, cô trực tiếp đi tới khách sạn nơi Lam Tương và An Nhã đang ở. Hai người họ vẫn chưa quay trở về nên cô không thể không đến chào hỏi một tiếng được, dù sao cô là người đưa họ tới đây nên hai

người họ không quen thuộc với Đề Đô này.

Lam Tương là dạng phụ nữ cần kiệm cho gia đình, cô

tới đây cũng không có ý định đi chơi gì mây với vì như vậy sẽ rất tốn kém. Cô chỉ muốn dắt Nha Nha đi đây đi đó xem thử một vòng, thời tiết đúng lúc lại đẹp trời như vậy thì đi đâu cũng thuận tiện rồi. Còn An Nhã thì dự định đi du lịch cùng ông nội, bởi vì trước đây ông bị thương nên kế hoạch mới bị hoãn lại, nên bây giờ mới

chính thức lên đường.

An Nhã còn nhớ cô từng nói với Lâm Táp là khi tới Đề Đô thì sẽ nhờ anh làm hướng dẫn viên. Cô xem lời hứa kia thành thật, lúc quyết định sẽ ra ngoài chơi thì cô liền nhắn tin cho Lâm Táp: “Anh có thời gian không? Ở Đề Đô có món ngon đặc sản nào không? Tôi định dẫn ông nội đi ăn thử, tiện thể đi dạo một chút.. Mộng Dao vừa đính hôn nên khá bận, chồng của Tiểu Ngôn lại ngã bệnh nên tôi không thể làm

phiền cô ấy được, vậy nên anh có thời gian không?”

Lâm Táp ngoài dự đoán nhận được tin nhắn của cô, bởi vì anh không có đem lời hẹn kia đặt trong lòng nên chỉ tùy tiện đáp ứng, anh không nghĩ tới An Nhã sẽ tìm anh thật.

Dù sao người ta cũng tìm tới rồi thì anh cũng không

thê nói là lân đó là anh hứa suông thôi. Nói tới món ngon, anh liền nhớ tới nhà hàng Bạch Thủy Loan của Kính Thiếu Khanh nên đã trả lời: “Được, nhưng phải đợi tầm hai tiếng, tôi xử lý xong công việc trên tay sẽ qua đón cô. Cô cứ ở khách sạn đợi tôi, tới lúc đó tôi

sẽ gọi cho cô.”

Sau khi xác nhận xong hành trình, An Nhã nói với Lam Tương và Ôn Ngôn: “Một lát tôi sẽ dẫn ông ngoại ra

ngoài, hai người không cần sắp xếp giùm tôi nữa.”

Ôn Ngôn hơi nghỉ ngờ: “Cô không quen biết đường xá ở đây thì muốn đi đâu đây? Không đi cùng chúng tôi sao?”

An Nhã nói một cách bí ẩn: “Tôi có hướng dẫn viên

riêng rồi.”

Ôn Ngôn cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cần An Nhã không phải dẫn ông cụ ra ngoài bởi một mình cô là được.

Gần tới mười một giờ thì An Nhã nhận được cuộc gọi

từ Lâm Táp, cô dẫn ông cụ rời khỏi khách sạn. Lúc

nhìn thấy Lâm Táp, An Nhã chào anh một tiếng rồi

cùng ông cụ ngồi vào ghế sau. Trong lòng của Lâm Táp cảm thấy có chút kỳ lạ, anh có cảm thấy bản thân

giống như tài xế ứng dụng Di Di vậy…

An Nhã thật cẩn thận giúp ông nội gài dây an toàn: “Tiểu Táp, quán ăn chúng ta đi có mắc tiền không

V ậy?”



Tiểu Táp? Khóe môi của Lâm Táp giật giật: “Chắc… chắc cũng tạm được, là nhà hàng của Kính Thiếu Khanh mở mà. Nếu cô muốn thì tôi sẽ dẫn cô đi ăn

chực cũng được.”

An Nhã vội vã nói: “Không được đâu… làm gì có chuyện ăn chực ở đây chứ? Thôi kệ đi, dù sao cũng quyết định đi chỗ này rồi thì tôi cũng không quan tâm mắc hay không mắc nữa. Ước mơ lớn nhất của tôi chính là đưa ông nội tới thành phố lớn chơi vài ngày, chủ yếu là để ăn uống trải nghiệm nên cũng không thể tính toán chỉ li như vậy. Dù sao tiền để dành của tôi

cũng là để cho ông dùng.”

Sau khi tới nhà hàng Bạch Thủy Loan, lúc An Nhã gọi

món thì trán cô đã đổ mò hôi lạnh. Bây giờ cô mới ý

thức được cái gọi là nhà hàng cao cấp, một món ăn còn mắc hơn cả một bữa ăn đắt tiền nhất mà cô từng ăn. Tiền để dành của cô vẫn đủ để trả nhưng cô vẫn có chút xót. Cô do dự gọi hai món mà ông cụ thích ăn nhất sau đó đưa thực đơn cho Lâm Táp: “Ừm, Tiểu Táp anh muốn ăn gì thì cứ gọi đi, tôi mời. Cảm ơn anh

đã dành thời gian ra ngoài cùng tôi.”

Lâm Táp không có ý định để cô gái nghèo như cô thanh toán, nếu không phải vậy thì anh đã không mang cô tới đây rồi. Anh không chớp mắt gọi vài món sau đó đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ. Trong lòng An Nhã đang không ngừng nhỏ máu, bữa cơm

này thật sự khiến cho cô mất khá nhiều máu…

Lúc món ăn được đưa lên, cô thận trọng hỏi anh: “Tiểu Táp, nếu lát nữa ăn không hết thì tôi có thể gói mang về không? Như vậy có khó coi không? Tôi

không sợ mắt mặt, tôi chỉ sợ anh mắt mặt thôi…”

Lâm táp nhún nhún vai nói: “Tôi không sao cả, gói mang về thì có gì mà mất mặt đâu? Đây gọi là không

lãng phí thức ăn. Cái chính của việc ăn cơm là phải ăn

thật vui vẻ, cho nên thích món nào thì gọi món đó chứ

đừng để ý tới ăn hết hay không. Nếu không sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng đấy, néu thật sự ăn không hết thì

cứ mang về.”

An Nhã an tâm hơn một chút, chỉ cần Lâm Táp không để ý thì quá tốt rồi. Gọi nhiều món như thế, chắc ba

người họ không thể ăn hết đâu nhỉ?

Thời gian cứ trôi qua được một lúc thì An Nhã cũng đã đem chuyện gói mang về quẳng ra sau đầu. Bởi vì không có món nào còn dư cả, thức ăn quá ngon. Ông cụ thích ăn và cô cũng vậy, từ nhỏ đến lớn cô đã làm qua đủ loại công việc nặng nhọc nên sức ăn khá lớn. Tinh thần của ông cụ không được tốt cho lắm nhưng đồ ăn ngon thì vẫn ăn được khá nhiều.

Thấy bọn họ cũng gần ăn xong, Lâm Táp lấy lý do đi vệ sinh tiện thể thanh toán cho bữa ăn: “Ăn no rồi còn muốn đi đâu chơi nữa không? Cô miêu tả một chút nơi cô muốn đi rồi tôi dắt cô đi.”

An Nhã lấy ví tiền ra đi tới quầy thanh toán: “Tôi muốn tới nơi gần biển, ông nội tôi chưa từng thấy qua biển.”

Lúc cô biết được hóa đơn đã được thanh toán sau nhiều xác nhận với thu ngân, cô mới quay lại hỏi, “Tiểu Táp… anh trả tiền rồi? Bao nhiêu tiền? Để tôi trả lại anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play