Trần Mộng Dao có chút nghi ngờ: “Thật sao? Vậy tại sao mình lại không cảm thấy chút gì vậy?”

Ôn Ngôn sửng sốt một hồi mới sực tỉnh: “Ý cậu là… cậu…? Không phải trước đây cậu quen Triển Trì lâu như vậy rồi mà? Thỉnh thoảng còn ngủ chung với nhau, sao còn hỏi mình câu này chứ? Điểm này hẳn là cậu rõ hơn mình chứ?”

Nói đến Triển Trì, ánh mắt của Trần Mộng Dao hơi ảm đạm: “Triển Trì và mình… căn bản chưa đến bước đó. Anh ta nói đợi chúng mình kết hôn rồi mới…. nào ngờ… ha ha, anh ta vốn dĩ không định kết hôn với mình. Nghĩ lại, anh ta vẫn là người tốt, trong lúc lợi dụng mình, cũng không muốn gây họa đến bản thân anh ta.”

Từ những lời này, Ôn Ngôn nghe ra được manh mồi: “Cậu với Triển Trì không có gì, vậy sao lại đột nhiên hỏi mình? Dao Dao, cậu nói thật với mình đi.”

Trần Mộng Dao căng thẳng đến mức uống một hơi gần hết cốc nước: “Đừng hỏi nữa Tiểu Ngôn, mình không thể nói… không sao đâu, mình tùy tiện hỏi chút thôi, không phải cậu tháy mình vẫn rất tốt đầy sao?” Sau khi xác nhận cơ thể mình không có gì bất thường, cô thả lỏng rất nhiều, có thể cười rồi, điều này cho thấy rằng đêm qua cô thực sự không có gì với Kính Thiếu Thanh, vì vậy cô không cần phải thấy tội lỗi, nhưng tốt hơn hết là không nên nói ra những điều này, suy cho cùng cũng rất xáu hỗ.

Ôn Ngôn bĩu môi, không định hỏi tiếp, cô chuyển trọng tâm: “Chuyện lão Từ có tung tích gì không?”

Trần Mộng Dao lắc đầu: “Người mình tìm khá nổi tiếng trong ngành, nhưng mấy ngày nay vẫn không có tin tức gì. Anh ta nói rất nhanh thôi, lần nào cũng nói nhanh cả, mình thực sự nghỉ ngờ anh ta đang lừa mình, nhưng người ta có tiếng tăm như thế, huống chỉ cũng cọc tiền rồi, số dư vẫn nằm trong tay chúng ta, cậu sợ gì chứ? Cùng lắm thì đến lúc đó mát khoản tiền cọc, cũng không nhiều lắm, cậu đợi thêm vài ngày nữa đi.”

Ôn Ngôn gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể đợi, chỉ cần lão Từ còn sống, nhất định có thể tìm được, gấp cũng không tác dụng gì.

Ăn cơm xong, hai cô tạm biệt nhau rồi quay lại công ty của mình.

Khi Ôn Ngôn đến công ty thì vẫn còn đang trong giờ nghỉ trưa, trong khu văn phòng không có bóng người, cô vừa ngồi xuống đã nghe thấy trong phòng làm việc của Lâm Táp có tiếng động không nhỏ, giống như có người đang cãi nhau, cô tò mò đứng dậy kiểm tra, vừa đi đến cửa văn phòng thì một bóng người nặng nề đập vào cửa, bởi vì cửa văn phòng là kính mò, cô bị giật mình, không khỏi hét lớn một tiếng: “Á…”

Rất nhanh, cửa phòng làm việc từ bên trong được mở ra, vẻ mặt đằng đằng sát khí Lâm Táp đứng ở cửa nhìn cô: “Không có chuyện gì cả, cô làm việc đi.”

Cô nhìn thấy người nằm trên mặt đất bên cạnh Lâm Táp, trên trán còn chảy máu, cô chưa từng nhìn thấy người đó, anh ta không phải nhân viên công ty. Cô sợ tới mức muốn quay người bỏ đi, nhưng nghĩ đến lỡ như mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, Lâm Táp phải vào tù thì làm sao? Cô bình tĩnh lại, nói: “Lâm Táp, có việc gì anh cứ từ từ nói, đừng đánh người, người đó là ai vậy?

Lâm Táp chưa kịp lên tiếng thì những người dưới đất đột nhiên đứng dậy đắm vào mặt Lâm Táp, hai người lại đánh nhau, Ôn Ngôn vô cùng hoảng sợ, lúc này nhát định không thể gọi cảnh sát, cảnh sát mà đến thì Lâm Táp cũng không thể chạy thoát, vì thế cô vội vàng gọi cho Mục Đình Sâm, tim cô nhảy lên cổ họng!

May mắn thay, điện thoại thông ngay, không đợi Mục Đình Sâm kịp kên tiếng, cô đã giành nói trước: “Anh mau đến công ty Lâm Táp đi, anh ấy xảy ra chuyện rồi, không biết đang đánh nhau với người nào nữa, mà giờ công ty lại không có ai.” Mục Đình Sâm không nói “chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Phòng làm việc nhanh chóng trở nên hỗn độn, trên mặt đất loang lỗ vết máu, Ôn Ngôn chưa từng thấy qua cảnh này, hai chân cô run lẫy bấy, thấy Lâm Táp xuống thế hạ phong, cô cắn răng tiến lên trước ngăn lại: “Đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ chết người mắt! Có chuyện gì mà không thể từ từ nói sao?”



Nhìn thấy cô lao lên, Lâm Táp không dám làm ra động tác lớn, nhưng cũng tạo cơ hội cho đối phương đánh tới, anh bị người kia đắm một cú nặng nề đánh ngã xuống đất, Ôn Ngôn hét lên một tiếng, nhặt chậu xương rồng trên bàn lên đập vào đầu người đàn ông kia: “Dừng tay!”

Với cú đập này, người đàn ông kia trực tiếp ngất xỉu, cả người Ôn Ngôn bắt đầu run lên, đến lòng bàn tay bị xương rồng đâm chảy máu cũng không phát hiện.

Lâm Táp loạng choạng đi tới bảo vệ cô sau lưng: “Gọi cảnh sát…”

Ôn Ngôn lắc đầu: “Không thể gọi cảnh sát… chúng ta đánh người như thế này, gọi cảnh sát thì không người nào có thể chạy thoát…”

Lâm Táp nhát thời không nói nên lời: “Là anh ta đến công ty gây sự với tôi, chúng ta chỉ là tự vệ, vậy sao không chạy thoát được? Hơn nữa… Anh ta là anh hai của tôi, cô nghĩ ông nội nhà tôi không cứu nỗi tôi sao? Báo cảnh sát cũng là để dạy dỗ anh tai” Anh hai của Lâm Táp?

Ôn Ngôn không ngờ người đàn ông này lại là anh hai của Lâm Táp, bởi vì dù là ngoại hình hay hình dáng, anh ta đều kém hơn Lâm Táp một chút, căn bản không giống anh em ruột, người bị đánh ngất xỉu nhìn qua cứ như người trung niên vậy, đáng tuổi bố cô luôn đấy!

Trước khi cô quyết định có nên gọi cảnh sát hay không, Mục Đình Sâm vội vàng chạy đến. Nhìn thấy cảnh này, anh bình tĩnh: “Lâm Táp, gọi 120 đi, trước tiên đưa người đến bệnh viện, vết thương cậu cũng cần băng bó một chút. Tôi nghĩ nếu là chuyện nhà thì không cần phải gọi cảnh sát đâu, cậu xử lý riêng đi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh hai cậu sao lại chạy đến công ty cậu?”

Cơn giận của Lâm Táp vẫn chưa biến mắt, anh không đếm xỉa đến ngồi xuống ghé châm thuốc: “Bố em bắt em giao Phi Dược cho anh ta, dựa vào cái gì chứ? Năm đó, Phi Dược vẫn là một công ty nhỏ, hoạt động kém hiệu quả đến liếc mắt họ cũng không thèm. Sau khi mua lại họ liền ném nó cho em, cũng xem như đã đuồi em đi rồi. Đám người bọn họ chê cười em, em trở thành đứa con thứ ba bị hắt hủi nhát của Lâm gia, cứ như vậy bị lưu đày, em cũng không ý kiến gì, chỉ cần cho em một con ngựa, bất kể là ngựa chết hay ngựa già, em cũng có thể khiến nó sinh tồn tỏa sáng, hiện tại Phi Dược phát triển tốt trong tay em rồi, bảo em đưa cho gã anh hai kia? Tấu hài à? Còn không sợ chết dám đến khiêu khích em, đến một lần em đánh một lần.”

Mục Đình Sâm nhìn anh hai Lâm Táp trên mặt đắt, nói thâm sâu: “Nếu hôm nay Thiếu Khanh ở đây, kết quả e là… không chỉ như vậy…”

Lâm Táp đột nhiên mỉm cười: “Ừ, nếu Thiếu Khanh ở đây, gã khốn kia đã nộp mạng ở đây rồi, giữa ba người chúng ta, Thiếu Khanh là người đánh nhau tốt nhất. Nhưng người phụ nữ anh cũng chẳng tệ đâu, lúc nãy cô ấy trong chớp mắt một cú đập ngất gã kia đáy.”

Ôn Ngôn có chút xấu hồ, lúc đó cô cũng do tình thế cấp bách quá thôi.

Khóe miệng Mục Đình Sâm hơi nhéch lên, cũng không la Ôn Ngôn, lúc xe cấp cứu tới nâng người đi, Mục Đình Sâm đột nhiên phát hiện tay Ôn Ngôn chảy máu, anh cau mày, nắm lấy vai cô dẫn cô vào cửa: “Đi, đến bệnh viện xem tay.”

Ôn Ngôn vội nói: “Chỉ bị cây xương rồng đâm thôi, không sao đâu, không càn phiền phức đi bệnh viện như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play