(*) Ăn giấm là từ lóng ý chỉ sự ghen tuông.

Nói xong lời cuối cùng, giọng cô có chút nghẹn ngào, để nén lại nước mắt, cô rót một ly rượu uống cạn một hơi, suýt chút nữa thì bị sặc, cũng may là trước đây cô thích chơi bời, uống không ít rượu, tửu lượng cũng không quá tệ, ở đây cũng có thể chống đỡ được.

Kính Thiếu Khanh cũng cảm thấy đêm nay mình có hơi xúc động, anh hít sâu một hơi, giọng điệu chậm lại một chút: “Cô có thể xem tôi như người lạ, muốn nói gì thì nói đi.”

Trần Mộng Dao uống cạn ly rượu mà Kính Thiếu Khanh đã trả tiền, lẫm bẩm: “Được rồi, nếu anh muốn nghe thì tôi nói cho anh biết. Nhà tôi bây giờ không phải trả nợ nữa, nhưng vẫn rất túng thiếu, bạn trai cũ sau khi chia tay cũng đưa lại tiền anh ấy tiêu của tôi trong lúc quen rồi, gần hai trăm vạn, với tôi đó là khoản tiền không nhỏ, tôi hy vọng một ngày nào đó tôi có thể tiết kiệm đủ tiền mua một căn nhà ở vị trí đẹp chút, nhưng chỉ trong nháy mắt, tiền đã bị mẹ tôi tiêu sạch.”

“Mẹ tôi cả đời chưa bao giờ vất vả, bà ấy đã quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, ngày nào tôi tan làm mệt muốn chết cũng phải nấu cơm cho bà ấy ăn, giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh, ngày nào cũng mệt như chó. Bà ấy thì vẫn yên dạ yên lòng như xưa cầm tiền tôi đi đánh bài, mua máy thứ xa xỉ, còn vọng tưởng có thể tìm được người đàn ông có tiền gả tôi đi, đến cái loại đã hai đời vợ, loại đàn ông rác rưởi đó mà bà ấy vẫn giới thiệu cho tôi được!”

“Vừa trả lương xong, bà ấy liền khóc lóc ầm ï đòi tiền tôi, không đưa tiền thì bà ấy không chịu ăn cơm, đến mức nhịn ăn đến ba ngày liền, nếu mỗi ngày tôi không làm việc này thì lấy gì nuôi bà ta đây? Lấy gì nuôi mình? Tiền thuê nhà hàng tháng còn tốn hơn mấy nghìn, tôi có gắng bán mạng làm việc thê nào bà ta có nhìn thấy đâu… còn không bằng chết cùng bó tôi cho rồi.”

Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Đừng nói máy lời dại dột như thế.”

Trần Mộng Dao nhìn anh: “Tôi nói là mẹ tôi chết cùng bồ đi cho rồi! Người chết không phải tôi! Mẹ tôi bị bố tôi nuông chiều cả đời, tật xấu của bà ấy là do bố tôi chiều hư, dựa vào cái gì lại sống rồi gây họa cho tôi chứ?”

Kính Thiếu Khanh cứng họng một lúc, mạch não của Trần Mộng Dao đến bây giờ anh chưa từng hiểu được…

Nói đến đây, Trần Mộng Dao đã uống có chút choáng váng: “Không ngờ anh bỏ tiền ra lại là đến đây nghe tôi lải nhải nhỉ? Đừng ở đây giảng đạo lý lũ nghèo khổ bọn tôi phải sống thế nào, quay về khu thượng lưu nhà son mái vàng của bọn anh đi.”

“Cái đó… cô vẫn cứ đừng nên ở đây nữa, tôi sẽ giới thiệu cho cô một công việc part time khác, sẽ trả lương hàng ngày cho cô, cũng ngang với mức lương ở đây, có muốn cân nhắc không? Chuyện cô ở đây Ôn Ngôn chắc không biết…” Kính Thiếu Khanh uy hiếp, anh đoán là Ôn Ngôn không biết, Trần Mộng Dao nhất định cũng không muốn anh biết.

Quả nhiên, Trần Mộng Dao nghe thấy câu đó liền bùng nổ: “Anh đừng nói với Tiểu Ngôn! Làm sao tôi có thể cho cậu ấy biết về chuyện này chứ? Anh nói là công việc gì? Anh nói rõ thì tôi mới cân nhắc được chứ…”

Kính Thiếu Khanh cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: “Chính là… sau khi tan làm đến chỗ của tôi dọn dẹp, nấu nướng linh tinh đi. Đúng lúc tôi đang thiếu người như vậy, không cần phải ở lại, chỉ cần nấu cơm tối, dọn dẹp vệ sinh là được. Tiền lương thanh toán theo tiền lương trung bình hàng ngày của cô ở đây, trả mỗi ngày, cô thấy sao?”

Trần Mộng Dao nghiêm túc nghi ngờ anh đang thương hại cô: “Thôi đi, trên mặt tôi có viết chữ “cần thương hại” sao? Giữa chúng ta không có tình cảm gì, anh không cần thiết phải làm vậy, tôi không nghĩ làm bồi rượu là tầm thường, rất nhiều người có thể sóng là được rồi, nếu như bị ép đến đường cùng, phải lên sân khấu thì sao? Không phải sẽ tiếp xúc với đủ loại đàn ông…”

Cô còn chưa kịp nói hét lời, Kính Thiếu Khanh đã không còn nghe nổi nữa: “Câm miệng! Cho cô hai lựa chọn, hoặc là ở lại đây tiếp tục bưng rượu, tôi sẽ gọi điện cho Ôn Ngôn ngay, hoặc là theo tôi về ngay! Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày sau giờ làm việc đều đến chỗ tôi, cô tự mình quyết định đi!”

Vừa nghe anh định nói với Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao liền sợ: “Anh có chút lương tâm được không? Chỉ biết uy hiếp người khác thôi sao? So với hầu hạ mấy tên đàn ông kia, tôi càng phiền hầu hạ anh hơn đấy! Huống chỉ tôi còn không biết nâu cơm, nếu như anh có thể chịu được cảnh ăn cơm cháy thì tôi không có vấn đề gì nữa cải”

Kính Thiếu Khanh nghiền răng đồng ý: “Cứ như vậy quyết định đi, hôm nay tôi còn việc phải làm, bây giờ theo tôi về, ngay lập tức!”

Trần Mộng Dao luôn cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao anh chàng này lại giúp cô? Cô đứng dậy và đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, lúc nãy cô uống rượu quá mạnh nên giờ có chút choáng váng. Kính Thiếu Khanh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, cơ thể Trần Mộng Dao không tự chủ được dựa sát vào anh một chút, ngực anh đột nhiên bị cơ thể mềm mại lao vào, còn tỏa ra hương thơm ngát.

Anh cứng ngắc cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người cô, hiện tại anh mới biết trong túi quần áo màu đen cô mang đi làm hàng ngày có gì, chính là bộ quần áo cô mặc bồi rượu lúc này, quần áo khát mát mẻ, hớ hênh xíu sẽ lộ ngay.

Bước ra ngoài, bị gió lạnh thỏi qua, Trần Mộng Dao loạng choạng ngã vào lề đường, Kính Thiếu Khanh đưa khăn giấy cho cô: “Không sao chứ? Lúc nẫy tôi thấy cô nốc hơn nửa chai vodka nguyên chát, chắc là bây giờ rất khó chịu chứ gì…” Đầu óc Trần Mộng Dao choáng váng, nhưng cô không điếc: “Sao anh không nói sớm! Tôi còn chưa từng uống qua rượu nguyên chất đầy!”

Kính Thiếu Khanh thầy oan ức, lúc đó anh sót ruột tìm cô nên gọi đại rượu, ai ngờ cô lại uống hăng như vậy. Khi lên xe, người cô đã nhữn thành vũng bùn, khi anh hỏi địa chỉ, cô chỉ lắm bẩm: “Tôi không muốn về nhà…”

Kính Thiếu Khanh do dự, lây điện thoại di động ra gọi cho Ôn Ngôn, nhưng rồi lại không gọi, anh đành nói với tài xế: “Về biệt thự Bạch Thủy Loan.”

Mục trạch, Mục Đình Sâm đang ngồi trên sô pha bận rộn với laptop, Mạc Ninh đi lòng vòng cạnh anh: “Tiểu bảo bối của anh còn chưa về nhà, anh không lo sao? Nhìn bộ dạng trắng trẻo ngốc nghéch ngọt ngào của cô ấy, đừng để cho người khác cuỗm mắt đáy.”

Mục Đình Sâm đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Trắng trẻo ngốc nghếch ngọt ngào? Tôi không nghĩ vậy.”

Mạc Ninh cong môi: “Tôi giúp anh hỏi qua rồi, chín rưỡi cô ấy tan ca, có muốn đến đón cô ấy không phải xem bản thân anh, mấy ngày này thời tiết trở lạnh, nhất là buổi tối…”

Mục Đình Sâm máy vi tính lên lầu, anh thay quần áo xong rồi đi xuống, Mạc Ninh trêu nói: “Vẫn phải đi đón sao? Đúng là chỉ giỏi mạnh miệng.”

Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen88.net

“Cô đừng có làm loạn, thích làm gì làm đi? Đúng rồi đừng chạm vào Bánh Trôi, nó chỉ cào mỗi mình cô thôi đấy.” Mục Đình Sâm nói xong ra ngoài.

Anh lái xe đến sảnh dưới của công ty thiết kế Phi Dược, đã có vài người lục tục đi ra, khoảng năm phút sau, Ôn Ngôn cùng Lâm Táp mới chậm chạp đi ra. Hai người đi bên nhau, không biết đang nói cái gì, trên mặt Ôn Ngôn vẫn là nở nụ cười, cảnh tượng này làm cho Mục Đình Sâm có chút chói mắt.

Lâm Táp nhìn thấy xe của Mục Đình Sâm trước: “Chị dâu, Đình Sâm tới đón cô kìa, hôm nay tôi không phải tiễn cô nữa.”

Ôn Ngôn cúi đầu ngượng ngùng mím môi, hướng đến chỗ Mục Đình Sâm đỗ xe: “Ngày mai gặp nhé.

Sau khi lên xe, sắc mặt Mục Đình Sâm có chút ảm đạm, Ôn Ngôn không biết anh lại khó chịu ở đâu, cũng không nói lời nào. Xe của Lâm Táp không biết sống chết phóng vọt qua, còn điên cuồng nhấn còi máy lần, Mục Đình Sâm như bị trúng tà đạp ga đuổi theo, Ôn Ngôn sợ tới mức hồn bay phách lạc: “Anh chậm lại chút đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play