Cô chưa từng yêu đương, không hiểu cái gì gọi là thích, nhưng cô có thể xác định một chút, cô thích cảm giác ở cùng cậu, thích được cậu bảo vệ từ nhỏ đến lớn, đến bây.

giờ cậu trở nên có chút bá đạo và “hư hỏng”, cô cũng không bài xích, ngược lại có loại rung động kỳ diệu.

Không biết là làm sao lăn đến trên giường, giữa hô hấp xen lẫn, ngoại trừ một bước cuối cùng, trình tự khác, bọn họ đều làm.

Trước bước phía sau nhất, Mục Tinh Ngôn đột nhiên ngừng lại, giúp cô đắp kín chăn mỏng: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Cô còn chưa lấy lại tinh thần từ trong bầu không khí, không biết tại sao cậu lại im bặt dừng lại, cô cũng không tiện hỏi, cô rõ ràng đấu tranh tinh thần rất lâu mới thuận theo…

Hôm sau, lúc Kính Tiêu Nhiễm tỉnh lại, Mục Tinh Ngôn đã sớm đến công ty.

Cô nhìn thời gian, đã hơn mười giờ sáng, cô còn cảm giác chưa tỉnh ngủ, dù sao tối hôm qua… Kích thích như vậy, đối với cô mà nói quá kích thích, cả đêm trong đầu cô đều loạn lên, nhất là lúc ngủ Mục Tinh Ngôn đã không thành thật giống khi còn bé như vậy, trong giấc mộng hai tay anh sẽ động vào người cô, giống như ôm cô hơn nửa đêm, cô có thể ngủ được mới lạ.

Đến cùng là tuổi trẻ nhiệt huyết dâng trào, cậu đụng cô một cái, đầu óc cô liền chập mạch.

Vừa muốn rời giường, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, cô chột dạ nhảy xuống giường tranh thủ thời gian thay quần áo của mình, tối hôm qua đã để dì An giặt giúp cô.

Mở cửa, đứng ở cửa chính là Diệp Tâm Nhuế, xem ra cô cũng vừa tỉnh ngủ, còn ngáp một cái: “Mục Tinh Ngôn đi rồi? Tối qua hai người thành rồi? Đừng nói cho chị là cái gì cũng không xảy ra, chị thế nhưng là hi sinh mình một đêm giúp em tiếp cận tình địch đấy.”

Mặt Kính Tiêu Nhiễm không khống chế được mà đỏ lên: “Nói mò gì đó? Em đi rửa mặt, chờ chút nữa thu dọn xong rồi em mời chị đi ăn cơm, An Nhiên còn ở đây không? Nếu là cô ấy không đến công ty thì gọi cô ấy cùng đi đi.”

Diệp Tâm Nhuế nhéch miệng: *Ở đây, hôm qua té xỉu, hôm nay đoán chừng còn yếu ớt, Mục Tinh Ngôn không gọi cô ta cùng đến công ty.

Không đi vừa tốt, đi thì hai người lại ở cùng một chỗ trên đường đi, ngẫm lại liền không thoải mái.

Lại nói, hai người thật sự không có gì sao?”

Kính Tiêu Nhiễm mềm nhữn trừng cô một chút: “Trong đầu chị đều là tư tưởng xấu xa, em không thèm nghe chị nữa, em đi rửa mặt!”

Diệp Tâm Nhuế không tin tà, đuồi theo cô vào nhà vệ sinh.

Trời không phụ người có lòng, rốt cục cũng bị cô tìm thấy một dấu hôn, ngay dưới tai Kính Tiêu Nhiễm, làn da trắng nõn để dấu hôn lộ ra vô cùng đột nhiên.

Cô phá lên cười: “Ha ha ha, em còn giấu chị, đều sớm hung ác đến thế rồi, còn nói không làm cái gì? Chị đã sớm nói cho em biết đàn ông đều giống nhau, giờ em tin chưa?”

Kính Tiêu Nhiễm bị cô chọc đến thẹn không chịu được, vẫy vầy nước lạnh về hướng cô: “Chị ra chỗ khác đi, đừng cười, có gì đáng cười đâu? Chị chỉ có miệng lợi hại, chị đến giờ vẫn còn nụ hôn đầu đúng không?”

Diệp Tâm Nhuế lập tức thu hồi vẻ cười: “Không ngờ em biết đâm trúng chỗ đau của người khác như thế, nếu không phải bố chị quản nghiêm, chị qua một năm đã để ông ấy làm ông ngoại rồi! Đều do ông ấy, chị đến tay con trai có nhiệt độ thế nào còn không biết, chị đã hai mươi rồi!

Ông ấy còn không cho chị ra nước ngoài du học, nói trời cao hoàng đề xa không xen vào được, năm đó sao ông ấy và mẹ chị không sinh thêm một người chứ? Tắt cả lực chú ý đều đặt trên người chị, chị quá khổ rồi.”

Cao ốc tập đoàn Mục thị, văn phòng chủ tịch.

Kính Thiếu Khanh vội vàng đẩy cửa vào: “Tinh Ngôn!”

Mục Tinh Ngôn thả văn kiện trong tay xuống ngước mắt lên nhìn: “Bố Kính, sao thế?”

Sắc mặt Kính Thiếu Khanh phức tạp, nhẫn nhịn thật lâu mới phun ra một câu: “Mẹ con tỉnh rồi!”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play