Mục Tỉnh Ngôn nhàn nhạt lườm cô một chút: “Cái đứa nhóc này, đang dạy anh làm việc sao? Anh là anh của em, em tốt xấu cũng khách khí với anh một chút.

Anh biết nên làm như thế nào, đến thời điểm phù hợp, anh sẽ thu xếp tốt cho cô ấy, chỉ là bây giờ còn chưa được, em cũng nhìn thấy, cô ấy thê này, không thể rời khỏi người.”

Diệp Tâm Nhuế chua chua nói: “Cái gì gọi là không thể rời khỏi người? Muốn rời đi tự nhiên sẽ rời đi, không muốn rời đi, cả một đời đều không thể rời đi.”

Kính Tiêu Nhiễm vỗ vỗ bờ vai của cô: “Được rồi được rồi, anh trai ở Pháp một mình sinh sống nhiều năm như vậy, có thể có quen biết một người nói chuyện hợp nhau cũng không dễ dàng, huống chỉ còn là vì cứu anh ấy, đừng không phóng khoáng như thế.”

Diệp Tâm Nhuế trừng cô một chút, ý tứ là: “Còn không phải chị đang vì em sao?”

Kính Tiêu Nhiễm cười hai tiếng, ai cũng không nói tiếp nữa.

Qua hồi lâu, bác sĩ ra: “Bệnh nhân không có gì đáng ngại, còn may đưa tới kịp thời, không có dẫn đến ngạt thở nghiêm trọng, nhưng àm về sau phải phòng ngừa loại tình huồng này, đây chính là liên quan tính mạng.

Căn cứ tình trạng cơ thể bệnh nhân, không cần nằm viện, chỉ cần về nhà chăm sóc tốt một chút là được, người đã tỉnh, đợi chút nữa truyền xong là có thể đi rồi.”

Mục Tinh Ngôn gật gật đầu, cất bước đi vào.

An Nhiên cả mặt tiều tụy, vẫn kéo ra một nụ cười: *A Ngôn, anh đến rồi?”

Lúc nhìn thấy Diệp Tâm Nhué và Kính Tiêu Nhiễm ở sau cậu, vẻ cười trên mặt cô ta cứng đò, suýt nữa cô ta quên mất, lúc té xỉu là đang ở cùng Diệp Tâm Nhué, lần này không phải cô ta giả vờ, biết rõ Diệp Tâm Nhuế cố ý giày vò cô ta, cô ta vẫn là thuận theo, chính là vì cho Diệp Tâm Nhuế một cảnh cáo.

Diệp Tâm Nhuế nghe thấy An Nhiên gọi Mục Tinh Ngôn là *A Ngôn”, trực tiếp liếc mắt.

Kính Tiêu Nhiễm cũng thoáng có chút không thoải mái, cô còn nhớ rõ Mục Tỉnh Ngôn ghi tên trong danh bạ của cô ta là “Tiểu Nhiên”, An Nhiên lại thân mật như vậy gọi anh là “A Ngôn”…

Đột nhiên, An Nhiên thõng con ngươi xuống, nhu nhu nhược nhược nói: “A Ngôn, em không sao, loại tình huống này cũng không phải lần một lần hai, về sau em sẽ cẩn thận, không liên quan đến Tâm Nhué, là em không nói trước cho cô ấy, còn cô ấy mắt hứng, không thoải mái cũng không ngay lập tức nói ra, em không nghĩ sẽ nghiêm trọng như thế.”

Mục Tinh Ngôn không nói gì, chỉ là ngắng đầu nhìn chai dịch truyền một chút, không ai biết trong lòng của cậu đang suy nghĩ gì.

Diệp Tâm Nhuế tức giận đến quá sức, cái này không phải liền là Bạch Liên Hoa điển hình sao? Anh của cô Mục Tinh Ngôn cũng còn không nói gì, An Nhiên ở nơi này giả làm người tốt cái gì? Cô thừa nhận cô là có thành phần cố ý giày vò An Nhiên, nhưng là loại tình huống kia, An Nhiên chỉ cần nói không thoải mái, là có thể tránh khỏi, chân là của mình, cô lại không có nhất định phải ép buộc An Nhiên phải đi, khiến cho cô giống kẻ có tội ác tày trời vậy!

Nơi này là bệnh viện, cô không muốn nháo sự ở đây cho nên trực tiếp quay người rời đi.

Kính Tiêu Nhiễm đuỏi theo: “Nhuế Nhuế! Thật xin lỗi, đều là bởi vì em mới có chuyện này, chị đừng tức giận…”

Diệp Tâm Nhuế bỗng nhiên dừng bước lại, xoay người nhìn cô: “Chị nói em biết, cái người An Nhiên này tuyệt đối không phải đèn đã cạn dầu gì, một người con gái có thể tùy tiện cùng một người con trai mới quen nửa năm chạy từ nước Pháp đi xa như vậy, cô ta nhất định là ôm mục đích gì.

Đây cũng quá tùy tiện mà? Có cảm giác muốn phó thác chung thân ư? Chị cảm thấy anh chị đầu óc cũng là có vấn đề, anh ấy trực tiếp cho An Nhiên một khoản tiền chẳng phải xong rồi sao? Làm gì còn mang người theo?

Có bệnh!”

Cảm xúc Kính Tiêu Nhiễm thoát chùn lại: “Bỏ đi Nhuế Nhuế, chắc là anh ấy tự có tính toán của mình, thật ra em cũng không quá lo lắng.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play