Đến tối Mục Đình Sâm và Mạc Ninh vẫn chưa về Mục trạch, Ôn Ngôn cảm thấy cô nên đi ngủ.

Nửa đêm má Lưu không nhịn được, vào phòng đánh thức cô: “Con còn có tâm trạng ngủ nữa hả? Một Khương Nghiên Nghiên còn chưa đủ, còn phải đẩy người đàn ông của mình vào vòng tay của người phụ nữ khác đúng không? Giờ mà thiếu gia và Mạc Ninh vẫn chưa về nữa, con không lo sao?”

Ôn Ngôn buồn bực nói: “Kệ anh ta, con có thể quản được sao?”

Má Lưu đưa điện thoại cho cô: “Này, gọi đi! Nếu thiếu gia không về, con ngủ được nhưng má không ngủ được! Má nói con nghe, chỉ cần con còn làm Mục phu nhân một ngày thì con phải giữ được tim thiếu gia, đây là tốt cho con, hiểu chưa?” Ôn Ngôn im lặng nhìn điện thoại một hồi, sau đó cô gọi anh.

Không ngờ, cuộc gọi mới vài giây đã thông, giọng Mục Đình Sâm có chút khàn, không nghe được cảm xúc trong đó: “Alo.” Cô bình tĩnh lại, hỏi: “Khi nào anh về?”

“Không phải cô không muốn nhìn thấy mặt tôi sao?” Anh hỏi ngược lại.

“Tùy anh, má Lưu bắt tôi gọi.” Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Má Lưu suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Con bé khờ này! Đúng là tạo nghiệp mà! Má mặc kệ con đấy!” Ôn Ngôn nằm xuống, má Lưu xuống lầu cũng không có động tĩnh gì, cô lại không còn buồn ngủ nữa, Mục Đình Sâm ra ngoài với Mạc Ninh, bây giờ bọn họ đang ở cùng nhau sao? Nửa đêm thế này cô nam quả nữ ở chung một chỗ… có thể làm gì chứ?

Trong đầu thoáng qua hình ảnh kỳ lạ, cô lắc đầu nguầy nguậy. Những điều này cô không nên quan tâm, cô không thích Mục Đình Sâm, anh có ngủ với ai không phải việc của cô!

Không biết đã qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, dưới lầu truyền đến tiếng xe, cô bỗng tỉnh lại, là Mục Đình Sâm về!

Cô giả vờ ngủ say, chóc lát sau, Mục Đình Sâm về phòng, còn có tiếng Mạc Ninh nói chuyện với anh, hai người bọn họ quả thực ở cùng nhau… Việc đầu tiên anh làm khi về phòng vẫn là đi tắm, nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác không thể giải thích được, vô cùng khó chịu.

Khi Mục Đình Sâm bước ra khỏi phòng tắm, cô hoàn hồn, hỏi anh: “Đã trễ vậy rồi anh ở cùng cô ta làm gì thế?”

Nghe thấy giọng nói của chính mình, cô lại càng sợ, cô là đang chất vấn anh sao? Sao lại nghe giống như vợ giận dữ hỏi chồng về trễ vậy? Chắc cô chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi… Đúng thế… chỉ có vậy thôi… Mục Đình Sâm mặc đồ ngủ lên giường, nhẹ giọng nói: “Tôi đến công ty, cô ta muốn đi theo, xong việc thì về nhà.”

Đầu óc cô giống như đột nhiên trống rỗng. Khi trước đừng nói là chất vần, cô thậm chí còn không dám nghĩ về máy thứ này, điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là anh lại trả lời, không như cô nghĩ, anh nhìn cô rồi nói: “Việc của tôi không đến phiên cô quản.”

Mục Đình Sâm nằm quay lưng về phía cô, rồi hai người cũng không nói gì thêm, cô cũng im lặng quay lưng lại, nhịp tim đột nhiên đập nhanh lạ kỳ, đến mức cô có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Ngày hôm sau là thứ bảy, tối qua Mục Đình Sâm về muộn nên anh cũng dậy trễ hơn chút, anh cũng không định ra ngoài, dậy rồi liền ngồi trên giường đọc sách.

Ôn Ngôn ngủ được nhiều hơn anh, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập, mơ màng trả lời điện thoại, giọng Trần Mộng Dao phát ra từ loa: “Tiểu Ngôn, mình tra được rồi, Thẩm Giới đang ở bệnh viện Trung Tâm, bây giò không có gì nghiêm trọng nữa rồi, ngoại trừ việc bị gãy chân, không thể đi lại cỡ ba tháng, ước chừng một thời gian nữa sẽ khỏi, nếu khôi phục tốt sẽ không để lại di chứng gì. Hôm nay mình rảnh, cậu có muốn cùng đến thăm cậu ấy không?”

Nghe được tiếng lật sách ở cạnh, đầu óc Ôn Ngôn đột nhiên trở nên tỉnh táo: “Mình không thẻ ra khỏi nhà, cậu biết tình trạng cơ thể mình bây giò mà. Cậu đi thăm cũng tốt rồi, giúp mình hỏi thăm anh ấy một tiếng nhé.”

Trần Mộng Dao có chút mát hứng: “Vậy được rồi… Gặp cậu ấy mình sẽ hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu ấy lái xe ổn vậy mà sao lại gặp tai nạn được chứ? Nếu thật sự là do người Cố gia làm thì mình không để yên cho bọn họ đâu!”

Ôn Ngôn có chút chột dạ, là thay Mục Đình Sâm chột dạ: “Được rồi… cậu nhanh đi đi… mình còn chưa rời giường, cúp trước đây.”

Cúp điện thoại, cô nằm một lúc rồi mới đứng dậy Vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Mấy ngày nay cô ấy nằm trên giường khá nhiều, tóc cũng mọc dài thêm. Đêm qua đang ngủ thì bị rối, cô không thể chải được, cô tìm kéo và định cắt thì một bàn tay to mảnh khảnh trắng ngần ngăn cản động tác của cô: “Đưa lược cho tôi. ”

Cô hơi ngây người, vô thức đưa chiếc lược cho anh, cô không hề hay biết anh đã đi sau lưng mình †ừ lúc nào.

Anh chải đầu cho cô rất cần thận, cô không cảm thấy đau, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, hiếm có hai người rất hòa hợp, trong một thoáng cô khẽ hoảng hốt, lúc còn bé, anh cũng đã từng giúp cô chải đầu.

Nhắc đến là xáu hồ, lúc 8 tuổi cô vẫn chưa biết tự chải tóc, khi trước bố cô – Ôn Chí Viễn đã giúp cô buộc tóc. Sau vụ tai nạn máy bay kia, tóc cô cứ vậy mà rồi tung rối bời. Sau khi vào Mục trạch, Mục Đình Sâm nhìn không thuận mắt, anh vậy mà đã giúp cô chải đầu vài lần, mặc dù lần nào anh cũng trưng ra sắc mặt ghét bỏ.

“Anh có hận tôi không?” Cô hỏi. “Hận.” Anh không chút nghĩ ngợi nói. *Ò.” Cô đáp qua loa.

“Chải xong rồi, xuống ăn cơm.” Mục Đình Sâm đặt lược xuống, bất đầu đánh răng, trên mặt anh không chút cảm xúc.

Ôn Ngôn nhìn anh, rồi nhìn mái tóc anh, chất tóc của anh tốt hiếm thấy, đen nhánh mềm mại, cảm giác đặc biệt tốt, đáng tiếc anh vẫn luôn để tóc rất ngắn. Khi còn bé, cô còn có ý muốn búi tóc cho anh, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn không dám, vì anh rất dữ.

“Cô đang nhìn gì vậy?” Mục Đình Sâm hỏi, anh đánh răng xong nghỉ ngờ nhìn cô.

“Không có gì.” Cô xoay người giả vờ nghiêm túc, nhưng trong lòng lại có chút luống cuống, sợ những ý nghĩ nhỏ bé “xấu xa” kia sẽ bị anh phát hiện.

Trên bàn, má Lưu bưng cháo đã nấu vào buổi sáng, Mục Đình Sâm không thấy Mạc Ninh, liền hỏi: “Mạc Ninh đâu?”

Má Lưu thản nhiên đáp: “Còn chưa dậy, cô ta ngày nào chẳng nướng đến khi trời lên tận mông chứ?”

Mục Đình Sâm có lẽ nghĩ đến tính Mạc Ninh, cười nói: “Có lẽ đang còn Jet lag(“), chưa thích ứng lại đất, đừng đề ý đến cô áy.”

(*) Jet lag: Jet lag là một hội chứng của cơ thể do thay đổi múi giờ mà không có sự đồng bộ. Hội chứng jet lag xảy ra khi mọi người di chuyển nhanh qua các múi giờ hoặc khi giấc ngủ của họ bị gián đoạn, chẳng hạn những công việc theo ca. cl#:đRodh SĐỆ} FE-Ðến Với Người Phụ Nữ Khác — 3Œ} Giữa trưa, Trân Mộng Dao lại gọi đên, Ôn Ngôn tránh Mục Đình Sâm, nhỏ giọng trả lời: “Gì vậy Dao Dao?”

Trần Mộng Dao nói: “Mình đến thăm Thẩm Giới rồi, cậu ấy nói có ai đó cố tình tông cậu ấy. Xe gây ra tai nạn là loại xe lậu không có giấy phép, hơn nữa còn hỏng gần hét rồi. Khả năng tìm được người gây ra tai nạn khá tháp, người chạy rồi, bắt cũng không được. Cho dù Cố gia làm thì cũng không có chứng cứ, chỉ có thể để như vậy thôi, đúng là xui xẻo mà. Đúng rồi, cậu đoán xem mình ở bệnh viện thấy được ai nào?”

Ôn Ngôn hỏi: “Ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play