Ôn Ngôn theo bản năng so sánh Kính Thiếu Khanh và Quý Á Nam một phen, Quý Á Nam chính là xuân phong nắng ấm, Kính Thiếu Khanh là phái phúc hắc, hoàn toàn không giống nhau, Trần Mộng Dao ngây thơ càng có thể làm nỗi bật đầu óc Kính Thiếu Khanh thông minh tuyệt đỉnh.

Ăn cơm xong, Khúc Thanh Ca nhất định muốn đi trả tiền, Ôn Ngôn cùng Trần Mộng Dao liền chờ tại chỗ.

Khúc Thanh Ca mua xong đơn trực tiếp đi tìm Quý Á Nam, nhà hàng cách một phòng quản lý, coi như là văn phòng, Quý Á Nam ở bên trong dùng máy tính tra tất cả món ăn Quảng Đông, nghiên cứu cần thận, cho nên cũng không nhận ra cô đi vào.

Cô tiến lên nói: “Người trong lòng anh, là Ôn Ngôn phải không?”

Quý Á Nam cả người cứng đờ, ngước mắt nhìn cô, lần này, trên mặt không mang theo nụ cười quán tính: “Làm sao cô biết?”

Khúc Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm, may mắn người trong lòng Quý Á Nam không phải là mình, đồng thời cũng lo lắng Quý Á Nam đi lên đường không về: “Nhìn ra, tôi không đoán sai, lúc trước anh và tôi ở trung tâm thương mại ngẫu nhiên gặp nhau, cũng là anh có ý làm.

Tôi không phải là người mà anh phải gặp khi về nước, Ôn Ngôn mới đúng, mà anh biết đấy, Ôn Ngôn và tôi là bạn.

Tôi không để bụng anh lợi dụng tôi, chỉ là muốn khuyên anh một câu, người phụ nữ của Mục Đình Sâm, không động được.”

Khóe miệng Quý Á Nam nhếch lên một nụ cười cay đắng: “Tôi biết, tôi không muốn làm gì, cô rốt cuộc là làm sao nhìn ra được?

Tôi biểu hiện quá rõ ràng sao?”

Hắn lo lắng, Ôn Ngôn cũng nhìn ra…

Khúc Thanh Ca vỗ vai hắn: “Anh vẫn giống như lúc đó, rất nhiều thói quen vẫn không thay đổi, tôi cảm thấy, tôi coi như hiểu anh.

Ví dụ như ánh mắt của anh luôn lơ đổ dồn trên người Ôn Ngôn, ví dụ như, anh mới vừa rồi rót trà theo bản năng cho cô ấy trước, khi Trần Mộng Dao nói giỡn, thân thể anh cứng đờ một chút, tôi cách ngươi gần như vậy, đương nhiên có thể cảm giác được.”

Quý Á Nam mím môi: “Thanh Ca, xin lỗi… Tôi không nên ngay cả cô cũng lợi dụng, nhưng tôi phải thừa nhận là tôi tiếp cận cô ngoài việc chúng ta ở bên ngoài, cũng là để gặp Ôn Ngôn.

Chuyện này, cô trước tiên đừng nói cho người khác được không?

Nhất là Ôn Ngôn… Tôi sợ… Khi cô ấy biết, cô ấy sẽ không đến nữa.”

Khúc Thanh Ca gật đầu một cái: “Tôi biết nặng nhẹ, sẽ không nói với cô ấy, tôi tò mò anh sẽ làm gì tiếp theo?

Làm thế nào để anh biết Ôn Ngôn thích món ăn Quảng Đông?

Tôi quen cô ấy lâu như vậy, cô ấy chỉ thỉnh thoảng đi ăn món ăn Quảng Đông một lần, không thấy được có bao nhiêu thích.”

Quý Á Nam suy nghĩ xa xôi, trở lại thời đại học, lắm bẩm: “Lúc tôi còn học đại học, vô tình nghe thấy cô ấy và Trần Mộng Dao nói chuyện, thích món ăn Quảng Đông, nhưng ăn nhiều cũng sẽ chán, tôi liền nghĩ… Làm ra món ăn Quảng Đông khiến cô ấy không cảm thấy chán, tôi không phải không yêu cầu một cái kết viên mãn, tôi cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của cô ấy, cô biết tôi…”

Ngoại trừ an ủi, Khúc Thanh Ca không biết còn có thể làm gì nữa, Quý Á Nam quen biết cô nhiều năm như vậy, hiểu rõ, hết lần này tới lần khác yêu một người phụ nữ căn bản không có khả năng, còn cháp nhất nhiều năm như vậy, cô muốn giúp cũng lực bắt tòng tâm.

Lúc rời khỏi phòng ăn, Trần Mộng Dao mắt nhìn thấy xe của Diệp Quân Tước, liền dừng ở bên ngoài nhà hàng.

Cô nói đùa: “Thanh Ca, người nhà cậu lại theo tới rồi, sợ không phải đến tìm gốc a?”

Khúc Thanh Ca nhíu mày: “Mọi người đi trước đi.”

Ôn Ngôn nắm tay Khúc Thanh Ca: “Vậy chúng mình đi trước, cậu cố gắng đừng cãi nhau với anh ấy.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play