*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Diệp Quân Tước không để ý đến cô nữa, đập thỏa thuận ly hôn trước mặt cô, sau đó xoay người lên lầu.

Khúc Thanh Ca một mình đối mặt với bàn đồ ăn đã nguội lạnh, vị trí không chút xê dịch.

Không biết ngồi bao lâu, cô cầm điện thoại di động lên nhắn cho Trần Mộng Dao tin nhắn: “Mộng Dao, thật xin lỗi.

Tôi đã ly hôn với Diệp Quân, coi như là báo ứng của tôi đi, tất cả đều để mình tôi gánh chịu, nhớ đồng ý với tôi, cô muốn trút giận với tôi lúc nào cũng được, xin lỗi.

Lúc nhận được tin nhắn, Trần Mộng Dao từ trên giường bệnh xoay người ngồi dậy, không quản cơ thể đau đớn, cô giật mình nói: “Tên ngốc Diệp Quân Tước kia thật sự ly hôn với Khúc Thanh Ca sao?”

Một bên Kính Thiếu Khanh đưa miếng táo đã gọt xong vào tay cô: “Người ta ly hôn em bận tâm cái gì? Không đau?”

Cô nhíu chặt lông mày: “Không phải… nhất định Diệp Quân Tước tưởng là Khúc Thanh Ca đẩy em, thật sự không phải cô áy! Khúc Thanh Ca rất tốt, cô ấy vẫn luôn là bạn tốt của em, bọn họ ly hôn, Nhuế Nhuế làm sao bây giờ? Con còn nhỏ như vậy…”

Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Em trắng trợn quan tâm đến hôn nhân của người đàn ông khác như thế, không sợ anh ghen sao? Diệp Quân Tước còn chưa từng hỏi em, đã muốn ly hôn với Khúc Thanh Ca, nói rõ chuyện ly hôn của họ cũng chỉ là sớm hay muộn, không liên quan gì lắm với em.

Vốn dĩ đã là thông gia thương nghiệp, xem nhẹ chút đi, đừng nghĩ quá phức tạp.”

Trần Mộng Dao vẫn là bình tĩnh không được: “Nhất định là Khúc Thanh Ca thừa nhận với Diệp Quân Tước là cô ấy đẩy em, nhất định là như thế! Trước đó hai người bọn họ không phải còn tốt đẹp sao? Xem như vì con, cũng sẽ không dễ dàng ly hôn như vậy!”

Kính Thiếu Khanh trầm ngâm chỉ chốc lát: “Em cảm thấy, hôn nhân không có tình cảm, cũng bởi vì con mới buộc chặt cùng một chỗ, có ý nghĩa sao? Lúc trước Diệp lão gia còn sống, Diệp Quân Tước còn có thể nghe lời, ông cụ vừa chết, không ai trông coi cậu ta, cậu ta muốn ly hôn, người nào cản trở được? Đợi chút… nếu thật là tự em ngã sắp xuống, vì sao Khúc Thanh Ca lại thừa nhận với Diệp Quân Tước là cô ta đẩy em?”

Lúc này Trần Mộng Dao mới ý thức được mình nói lỡ miệng, đưa tay che miệng lại.

Kính Thiếu Khanh ra vẻ hung ác trừng cô: “Em nói thật cho anh! Rốt cuộc thì có phải là có người đẩy em không?”

Trần Mộng Dao chỉ lắc đầu, nhưng phản ứng của cô đã để lộ chân tướng.

Sắc mặt Kính Thiếu Khanh lạnh xuống: “Đến cùng là em có nói hay không?”

Cô không còn cách nào khác, bất chấp nói: “Nếu em nói cho anh biết, anh đừng truy cứu được không? Em đã đồng ý với Khúc Thanh Ca, không thể nuốt lời… thật ra… thật sự không phải Khúc Thanh Ca, nếu không phải nhờ cô ấy, em và con đã sớm mắt mạng rồi.

Lúc ấy là em và cô ấy cùng đi tìm anh trai cô ấy là Khúc Thanh Niên, đẩy em cũng là anh trai cô ấy… Anh cô ấy biết lúc trước Diệp Quân Tước có cùng em… Cho nên mới làm như vậy, cho là tồn tại của em ảnh hưởng tới phát triển tình cảm của Khúc Thanh Ca và Diệp Quân Tước, sợ hai bọn họ sớm muộn cũng ly hôn, thông gia hai nhà Diệp Khúc hết hiệu lực, ảnh hưởng đến lợi ích Khúc gia.”

“Sau khi em bị ngã lâm vào trạng thái hôn mê, có đoạn thời gian còn chút ý thức, em biết rõ là Khúc Thanh Ca kiên trì muốn gọi người cứu em, chuyện này trước đó cô ấy cũng không rõ, anh cô ấy đột nhiên muốn động thủ.

Anh nghĩ xem, nếu cô ấy thật sự muốn hại em, sẽ giống với anh cô ấy đợi em sắp chết mới gọi người đến cứu, em chết, chân tướng sẽ không ai biết nữa, cũng sẽ không liên lụy đến chính bản thân cô ấy, biết rõ hậu quả, cô ấy vẫn bí quá hoá liều, cô ấy không chỉ không hại em, còn cứu em.”


Kính Thiếu Khanh gấp đến đỏ mắt: “Người khác đáng thương, vậy con gái chúng ta không đáng thương sao?

Bây giờ nó còn phải nằm trong phòng giám hộ! Em yên tâm, oan có đầu nợ có chủ, anh sẽ không vô duyên vô cớ mà oan uỗng Khúc Thanh Ca, báo thù cũng sẽ tìm đúng người! Nếu là do anh trai cô ta làm, anh cũng sẽ không làm khó cô ta, nhưng Khúc gia… Nhất định phải vì chuyện này trả giá đắt!”

Kính Thiếu Khanh cực ít khi nổi giận trước mặt cô, Trần Mộng Dao sợ, sợ không dám lên tiếng.

Cô xong rồi xong rồi, hiện tại Khúc Thanh Ca và Diệp Quân Tước cũng sắp ly hôn, chuyện cô đã đồng ý với Khúc Thanh Ca cũng không làm được, cô ít nhiều có chút áy náy, đều là do Kính Thiếu Khanh, làm cô không cần thận lỡ miệng!

Chờ cảm xúc Kính Thiếu Khanh thoáng hòa hoãn xuống, cô mới thận trọng nói: “Chúng ta có thể thương lượng một chút hay không… Anh có thể tìm người báo thù Khúc Thanh Niên sau lưng một chút được không, coi như báo thù, cũng đừng làm quá lớn chuyện được không? Liên lụy đến toàn bộ Khúc gia, đó cũng là nhà mẹ đẻ của Khúc Thanh Ca, sau này sao em dám đối mặt với Khúc Thanh Ca chứ?”

Kính Thiếu Khanh tức giận lườm cô một chút: “Khúc gia là muốn để Khúc Thanh Ca một mình cõng nồi, ly hôn, Khúc Thanh Ca sẽ không thể trở về Khúc gia được em có tin không? Chuyện này vốn chính là ý của Khúc gia, em cho là chỉ là Khúc Thanh Niên muốn chỉnh em? Em đừng quản chuyện này, nằm ngoan ngoãn cho anh!”

Một lát sau, Kính Thiếu Khanh gọi Hạ Lam tới, sau đó tự mình rời đi, biết chân tướng, một khắc anh cũng chờ không được nữa.

Trần Mộng Dao tranh thủ thời gian trốn vào nhà vệ sinh gọi điện cho Khúc Thanh Ca, chỉ nói sự tình không dối gạt được, Kính Thiếu Khanh đã biết.

Cô nghĩ là ít nhiều Khúc Thanh Ca cũng sẽ trách cứ cô, không ngờ, Khúc Thanh Ca rất bình tĩnh nói: “Thật ra tôi đã sớm ngờ tới, tất cả mọi người không phải người ngốc, sớm muộn cũng không gạt được.

Đối với Khúc gia, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, mặc kệ cuối cùng thế nào, đều không trách được tôi.

Vẫn phải cám ơn cô, Mộng Dao, cũng xin lỗi, là anh tôi đã hại cô.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play