*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mãi cho đến ngày thứ hai, Ôn Ngôn cũng không nhận được điện thoại Mục Đình Sâm, anh gửi tin nhắn lúc nửa đêm, nói là không đi được, cô có cảm giác như bị cho leo cây vậy.

Đến công ty, cô thoáng nhìn Đường Xán đang chậm rãi ung dung uống trà, cô liền hỏi một câu: “Bao giờ anh và Dương Dương tổ chức hôn lễ?”

Đường Xán bắt thình lình bị sặc một ngụm, ho khan một hồi lâu mà mới bớt nói: “Hả…? Tôi với cô ấy… Còn đang chuẩn bị, loại chuyện này không phải nên đến chậm một chút sao? Chuẩn bị cẩn thận một chút, bình thường sau khi tôi tan làm về nhà mới có thời gian thiết kế hôn phục mà, tiếp thu đề nghị của cô, tôi tự mình thiết kế, còn khá mệt đó.”

Phản ứng của anh ít nhiều có chút kỳ lạ, Ôn Ngôn cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, ngồi xuống: “Sáng nay anh có nhìn thấy Mục Đình Sâm không?”

Đường Xán sờ sờ cái mũi: “Cô muốn biết anh ấy có đến không trực tiếp đến văn phòng nhìn không phải là xong rồi sao? Hỏi tôi làm gì?”

Ôn Ngôn quay đầu nhìn anh ta chằm chằm, anh ta lập tức sửa miệng: “Bình thường thời gian đến công ty của anh ấy không khác tôi là mấy, thường thì có thể gặp ở nhà để xe của công ty, hôm nay thì… Hình như không nhìn thấy anh ấy, nói không chừng anh ấy đến sớm hon tôi, cũng có thể là muộn hơn tôi một chút ~”

Vậy tám phần là không đến công ty rồi, vậy thì anh bận cái gì?

Mấy ngày kế tiếp, Mục Đình Sâm đều chơi trò biến mắt, ở công ty căn bản không nhìn thấy anh.

Nhưng mỗi anh ngày đều cho người đưa đồ chơi, đồ ăn ngon cho Tiểu Đoàn Tử, cũng không tính là hoàn toàn bỏ mặc con.

Tối thứ sáu, anh bảo Trần Nặc đưa cho Ôn Ngôn bộ lễ phục, đồ trang sức và giày đầy đủ mọi thứ, Trần Nặc chuyển lời là, tối thứ sáu có một yến hội, là ở trên du thuyền.

Thời tiết sắp lạnh, lại là ở trên biển, còn không quên căn dặn cô mang kiện áo choàng.

Sau khi Trần Nặc đi, Ôn Ngôn đem lễ phục mở ra, rất kinh diễm, không phải là loại lễ phục rất gợi cảm, thoáng mang một chút tiên khí bà thuần chân, nhan sắc thuần trắng, váy.

tầng ngoài là một tầng lụa mỏng, phía trên điểm đóa hoa tinh xảo, không xốc nỗi, rất có cảm giác, từ ngực đi lên cũng là thiết kế lụa mỏng, bộ phận gợi cảm mà con gái có thể để lộ ra bên ngoài chính là xương quai xanh và vòng cô, như ẩn như hiện thế này, vừa đúng.

Cô nhịn không được thử một chút, vừa vặn phù hợp, đi giày cao gót và chiều dài váy cũng phù hợp.

Tên kia, ngược lại là cũng có lòng, còn mang cô tham gia yến hội, không mang theo người phụ nữ khác.

Cô chụp một tắm hình trước giương, muốn gửi cho Mục Đình Sâm xem, trước khi ấn nút gửi, cô lại thay đổi chủ ý, anh đưa lễ phục như thế này cho cô, nhất định là biết sau khi cô mặt sẽ có hiệu quả gì, nếu cô mặc chụp ảnh cho.

anh nhìn, có phải là mang chút ý muốn lấy lòng?

Buổi chiều ngày thứ hai, sáng sớm Trần Nặc đã lái xe đợi ở dưới lầu, Ôn Ngôn luống cuống tay chân thay lễ phục trang điểm, càng nóng vội càng hóa không tốt.

Néu Trần Nặc tới đón cô, vậy đã nói rõ Mục Đình Sâm bề bộn nhiều việc, cô không muốn để cho anh đợi lâu.

Nhìn thời gian không còn sớm, cô gọi điện thoại cho Trần Nặc đang đợi ở dưới lầu: “Tôi ở đây còn thiếu chút nữa, có phải sắp đến giờ rồi không? Tôi trang điểm có hơi chậm một chút.”

Trần Nặc nói: “Không sao đâu, phu nhân, cô cứ từ từ là được, yến hội buổi tối mới bắt đầu, trước sáu giờ chúng ta đến đó là được rồi.

Thiếu gia nói, để cô chuẩn bị đầy đủ kỹ càng, không cần phải gấp, tôi ở dưới lầu đợi cô.”

Từ giọng nói của Trần Nặc không nghe ra ý vội vàng, cô yên tâm, chậm rãi trang điểm.

Trang điểm xong, cô tùy tiện kẹp tóc dài thành một tạo hình đơn giả, còn rất hợp với bộ lễ phục này, nhìn mình trong gương, cô hài lòng thở phào một cái.

Bỗng nhiên nhớ tới má Lưu mang Tiểu Đoàn Tử ra ngoài chơi, bây giờ còn chưa trở về, cô gọi điện thoại cho má Lưu, điện thoại vừa tiếp cô đã nói với má Lưu: “Má Lưu không biết lúc nào, yến hội kết thúc, chắc là con phải về muộn một chút, Tiểu Đoàn Tử giao cho má nhé, trên đường trở về cần thận một chút.”

Đầu bên kia điện thoại giống như có chút ồn ào, giọng má Lưu cũng tương đối lớn: “Tiểu Đoàn Tử đang ở bên chỗ thiếu gia chỗ này, chúng ta đã ở trên du thuyền, phu nhân cùng Trần Nặc đến là được rồi!”

Ôn Ngôn còn chưa kịp đáp lời, điện thoại liền bị dập máy.

Cái tên Mục Đình Sâm này, muốn để Tiểu Đoàn Tử cùng đi cũng không nói trước nói một tiếng, trực tiếp đón người đi.

Nhưng mà thế nàu cũng tốt, con ở dưới mí mắt cô, đến lúc đó cũng có thể về sớm một chút, từ trước đến nay cô không thích chỗ tưng bừng náo nhiệt cùng tất cả mọi người như thế, gặp ai cũng đến cười nói hai câu khách sáo, quá áp lực.”

Xuống lầu dưới, Trần Nặc giúp cô mở cửa xe, còn nhắc váy giúp cô.


Trần Nặc dừng một lát mới đáp: “Là tiệc cưới.”

Ôn Ngôn hơi kinh ngạc: “Tiệc cưới?” Cô còn tưởng là chỉ là yến hội phổ thông, nều như là tiệc cưới, lễ phục này của cô cũng quá chói mắt, làm không tốt còn sẽ mang tiếng – xấu là đoạt vị trí với cô dâu.

Trần Nặc gật gật đầu: “Đúng, là tiệc cưới.”

Cô có chút ảo não: “Vậy thì không nên mặc như thế này, lễ phục này của tôi cũng quá giống áo cưới rồi… chỉ khác không có khăn trùm đầu thôi ~ Cũng không biết Mục Đình Sâm nghĩ như thế nào, đây không phải là sẽ để lại tiếng đạt vị trí của cô dâu sao? Chờ chút nữa đến đó tôi xem xem có thể ra bên ngoài thay đổi cái khác không…”

Trần Nặc vội vàng nói: “Không cần! Nếu thiếu gia quyết định, vậy khẳng định có dụng ý của anh ấy, sẽ không đáng chú ý thái quá.”

Lời này hình như cũng có lý, Mục Đình Sâm sẽ không không hiểu lễ nghĩa như vậy.

Đến lúc đó, trông thấy chiếc du thuyền dừng sát ở bờ biển kia, Ôn Ngôn bị chắn động một cái, nhà ai phô trương lớn như thế? Du thuyền lớn như vậy, chỉ riêng bó trí sân cũng hao phí không ít tiền bạc.

Gầy đây truyền thông có đưa tin tiểu thư danh viện nhà ai sắp xuất giá sao?”

Lúc cô đang ngây người, Trần Nặc dừng xe xong đi lên trước giơ cánh tay lên: “Phu nhân, cô đi lên chậm một chút, tôi đỡ cô.”

Ôn Ngôn nhìn anh áy thế này, bị chọc phát cười: “Làm gì thế? Tôi và Mục Đình Sâm thế nhưng đã ly hôn rồi, sao còn gọi tôi là phu nhân? Trước đó tôi đã muốn sửa rồi.

Cái váy hơi dài, tôi cũng không muốn phô trương như vậy còn cần anh đỡ lên sao?”

Trần Nặc không đáp, cánh tay năng lên vẫn đặt nguyên ở vị trí cũ.

Cô bắt đắc dĩ vịn tay vào đi lệ: “Được rồi được rồi, đi thôi, cái du thuyền này bố trí rất đẹp, tiệc cưới, thiên kim nhà ai xuất giá? Gả cho ai?”

Trần Nặc còn chưa kịp trả lời, trên cầu trang thật dài truyền đến tiếng của Trần Mộng Dao: “Tiểu Ngôn! Mình ở đây! Cậu mau lên đây đi!”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play