*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vào giờ khắc này, Ôn Ngôn đã đặt hết mọi thù hận đối với An Tuyết Ly xuống, bởi vì cô yêu Mục Đình Sâm, cô không cách nào đi hận mọi chuyện trên người anh, nếu như An Tuyết Ly có thể khỏi được, cô có thể chấp nhận chuyện mọi người cùng ở dưới một mái nhà, con người không thể nào chỉ nói đến những chuyện đã qua, sống trong quá khứ, vậy thì tương lại cũng sẽ chỉ có đau khổ mà thôi.

Cô thở dài: “Em sẽ ở lại đây với anh, để em nói nhà bếp đưa chút đồ ăn lên đây đã nhé, ăn xong thì anh đi ngủ đi, em sẽ ở đây với anh.”

Mục Đình Sâm không nói gì, Ôn Ngôn nhẹ nhàng rút tay lại, quay người đi xuống dưới tầng: “Chú Lâm, nói nhà bếp làm chút đồ ăn, đơn giản là được rồi, ăn đệm chút gì đó, cả đêm qua anh ấy không ngủ, phải để cho anh ấy nghỉ ngơi mới được.”

Lâm quản giả liền đáp lời: “Cậu ấy chịu ăn rồi à? Đổi là người khác thì cậu ấy chẳng thèm đếm xỉa gì đến cả, vẫn là cô có cách.

Tôi đi nói nhà bếp chuẩn bị ngay đây.”

Ôn Ngôn gật đầu, rồi gọi điện thoại cho má Lưu, nói má Lưu tối này đưa Tiểu Đoàn Tử đến Mục trạch, Mục Đình Sâm là con người rất có quy luật, kể cả cả đêm không ngủ, thì dù bây giờ có ngủ thì đến tối là sẽ thức dậy thôi, đến lúc đó để anh gặp Tiểu Đoàn Tử, tâm trạng ít nhiều gì cũng sẽ khá hơn.

Trước đây anh rất ít khi bộc lộ vẻ yếu đuối của mình trước mặt cô, trong lòng cô lúc này cũng cảm thấy rất xót xa.

Nhà bếp chuẩn bị xong đồ ăn, Mục Đình Sâm không ăn được là mấy, Ôn Ngôn thì luôn ở bên cạnh anh, đợi đến khi anh ngủ rồi thì mới đi xuống dưới tầng, việc của công ty vẫn chưa làm xong, đổi chỗ khác thì cô vẫn phải làm việc tiếp.

Buổi chiều khoảng hơn ba giờ thì Mục Đình Sâm tỉnh dậy, ngủ được mấy tiếng như thế thì người khác không khỏi nghi ngờ là anh ngủ chưa đủ.

Nhưng nhìn anh thì hoàn toàn khác so với trước đó, dường như là đã khôi phục lại tinh thần, lại còn tắm xong rồi mới đi xuống dưới tầng: “Em chẳng phải là nói là sẽ ở bên cạnh anh sao? Anh thì ngủ ở trên tầng còn em thì bận việc của mình ở dưới này, đây mà gọi là ở cùng với anh à?”

Ôn Ngôn gấp máy tính lại, nhìn anh nói: “Đấy chẳng phải là em sợ sẽ làm ồn đến anh sao? Tối hôm qua em đã ngủ rất ngon, có muốn ngủ cùng anh thì cũng chẳng thể nào ngủ được.

Sao anh lại dậy sớm thế? Em còn nói với má Lưu là tối nay đưa Tiểu Đoàn Tử qua đây đấy, sợ là thằng bé sẽ làm ồn gọi anh dậy, trẻ con ồn ào lắm.”

Mục Đình Sâm đi đến bên cạnh cô, cùng ngồi xuống ghế sofa: “Anh đã ngủ dậy rồi, anh bảo Trần Nặc đi đón nhé, bây giờ có thể qua đây rồi, tối nay mọi người muốn ăn gì, nói với nhà bếp là được rồi.”

Ôn Ngôn quan sát sắc mặt của anh một cách kỹ lưỡng, ngủ một giấc dậy là như không có chuyện gì sao? Trước đó rõ ràng là rất ủ dột cơ mà…

Hình như là biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, anh vươn tay kéo cô vào trong lòng mình: “Anh không sao, chỉ là ngày hôm qua nghĩ đến quá nhiều chuyện, có rất nhiều thứ nghĩ mãi vẫn không hiểu, bé tắc trong lòng không giải tỏa được nên mới khó chịu thôi, nghĩ thông suốt rồi thì không sao nữa, có khó khăn thế nào thì vẫn phải sống tiếp chứ, chỉ cần người còn sống, thì còn phải thở, thì làm gì có chuyện gì là hoàn mỹ cơ chứ?”

Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Anh nghĩ thông suốt được là tết rồi, hình như em chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy, thật là rất đáng sợ…”

Anh chiều chuộng vuốt mái tóc dài của cô: “Được rồi, anh có chút chuyện phải đi đến thư phòng, đợi lát nữa Tiểu Đoàn Tử đến thì em chơi với thằng bé một lát.

Đúng rồi, mấy ngày nữa chúng ta cùng đi du lịch đi? Đi đâu cũng được, nơi nào là nơi mà em muốn đến nhất?”

Cô lắc đầu: “Chẳng có nơi nào là em muốn đến cả, em cũng không có thời gian chuẩn bị đi du lịch.

Đến lúc đó rồi nói đi, hay là anh quyết định cũng được.

Anh cứ đi bận việc trước đì.”

Rất nhanh, Tiểu Đoàn Tử và má Lưu được Trần Nặc đưa đến, vừa vào cửa Tiểu Đoàn Tử đã ngựa quen đường cũ leo lên tầng, Ôn Ngôn sợ thằng bé sẽ làm phiền Mục Đình Sâm làm việc, vội vàng chạy đến túm lại: “Đừng có đi tìm bố con, bố con bận việc xong thì sẽ xuống chơi với con, bây giờ bố đang bận, không được đi làm phiền bố con đâu nhé!”


Ôn Ngôn không còn cách nào khác, nói: “Má Lưu… đều là những chuyện đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa, nói không chừng bệnh của bà ấy khỏi xong thì sẽ là một bậc bề trên rất tốt thì sao? Chỉ vì chuyện như thế này mà Mục Đình Sâm đã rất đau lòng rồi.”

Má Lưu thở dài: “Đúng là nghiệp chướng mà… Thôi vậy, không nhắc đến nữa.

Nhưng mà nói cho cùng thì khi nào con mới chuyện về Mục trạch này và tái hôn với thiếu gia thế hả? Trước đây lúc hai người kết hôn đã không hề tổ chức gì rồi, lần này nhân cơ hội tái hôn, lẽ nào không chuẩn bị gì? Mục gia cũng không phải là gia đình tầm thường gì, chuyện vui mừng lớn như thế này, không thể để thế mà làm được, con nhìn lúc Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh kết hôn với nhau đã phô trương đến như thế cơ mà.”

Bây giờ An Tuyết Ly vừa mới được đưa đi, e là Mục Đình Sâm không có tâm trạng cho chuyện này, Ôn Ngôn cũng không có thời gian nghĩ đến: “Con cũng không biết, anh áy cũng chưa hề chính thức đề cập đến chuyện này, đợi đến lúc đó rồi nói, phô trương hay không thì cũng không phải là vấn đề…”

Lúc ăn cơm, trên bàn ăn, Mục Đình Sâm bé Tiểu Đoàn Tử đặt lên đùi mình: “Nào muốn ăn gì thì nói cho bố biết, bố giúp con gắp.”

Tiểu Đoàn Tử quả nhiên không hề khách sáo, chỉ trỏ yêu cầu Mục Đình Sâm phục vụ rất là uy phong, lúc thì đòi ăn cái này, lúc thì đòi ăn cái kia.

Mục Đình Sâm cũng tỏ ra dễ tính một cách hiếm có, cái gì cũng chiều theo ý của Tiểu Đoàn Tử.

Bình thường khi ăn cơm thì anh rất quy tắc, nhưng mà lúc này thì lại mặc kệ cho Tiểu Đoàn Tử quậy phá.

Đột nhiên, Tiểu Đoàn Tử ngắng đầu lên hỏi Mục Đình Sâm: “Bồ ơi, khi nào con với mẹ mới có thể về nhà?”

Mục Đình Sâm ngớ người ra, ánh mắt thoáng qua một ánh nhìn rất phức tạp khó hiểu: “Hai mẹ con muốn lúc nào về nhà thì đều có thể về, ở đây luôn là nhà của hai mẹ con con.

Để mấy ngày nữa cho bố chuẩn bị tốt mọi thứ có được không?”

Tiểu Đoàn Tử bĩu môi, hình như là không được vui vẻ: “Vậy thì nếu như bà dì quay về đây, con với mẹ có lại bị đuổi đi nữa thì sao?”

Ôn Ngôn vội vàng nói: “Tiểu Đoàn Tử, chúng ta không phải là bị đuổi ra ngoài, là mẹ tự mình muốn chuyển ra ngoài.

Con đi xuống tự mình ngồi ăn cơm đi nào, đừng có để bố con đút như thế nữa, mau lên!”

Tiểu Đoàn Tử nhanh nhẹn tụt xuống khỏi người Mục Đình Sâm, leo lên cái ghế trống ở bên cạnh: “Con biết rồi, mẹ đừng có mà dữ với con nữa.”

Ôn Ngôn: “…”

Cô không hề hung dữ chút nào có được không hả? Chỉ là giọng điệu nói chuyện của cô hơi gấp gáp một chút mà thôi, đấy chẳng phải là lại sợ thằng bé khiến cho Mục Đình Sâm thấy không được vui sao? Trẻ con nói chuyện không biết chừng mực, toàn là chuyện không nhắc đến thì nói đến.

Mục Đình Sâm gắp thức ăn vào chén cho Tiểu Đoàn Tử: “Sau này không ai có thể khiến cho hai mẹ con con rời khỏi nhà này cả.”

Tối hôm đó, Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử với cả má Lưu đều không ở lại Mục trạch, bởi vì quần áo cần để thay đều không có, Tiểu Đoàn Tử cũng đã ở quen căn nhà bên đó rồi, đột nhiên đổi về đây, vẫn là có chút không quen, buổi tối dễ quáy phá.

Đến ngày hôm sau khi đến công ty, Ôn Ngôn vừa ngồi xuống thì Đường Xán đã kéo cô xem quyển tạp chí trong tay anh: “Cô xem này, bộ váy cưới trên quyền tạp chí này có đẹp không?”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play