Đợi đến khi Tần Cẩn Du về đến cung điện Hiền Phi, Ngụy Thanh Nguyệt và Ngụy Thanh Hoài đã cùng Hiền phi hàn huyên hồi lâu.

Hai đứa con đang cùng mẫu thân báo lại bài vở học tập của mình mà Hiền Phi đang căn cứ vào nội dung sách mà khảo nghiệp bọn họ có hay không thật sự chăm chỉ học tập.

Ngụy Thanh Nguyệt ôn nhu cười: "Cẩn Du đến rồi." (*) tác giả ở đây viết là Ngụy Thanh Uyển nhưng mình nghĩ là Ngụy Thanh Nguyệt mới đúng

Tần Cẩn Du thì quy củ hành lễ: "Gặp qua Hiền Phi nương nương, gặp qua thất Công Chúa, bát Hoàng Tử."

Hiền Phi khoát tay, hiền lành cười: "Khi ở riêng, trước mặt chúng ta không cần hành lễ, trước mặt người ngoài hiểu được lễ nghi là được rồi."

Nếu luận thân phận, Tần Cẩn Du là đích Công Chúa, Ngụy quốc chú trọng khác biệt giữa đích thứ, nếu như lúc trước Tần Cẩn Du không bị nuôi dưỡng thành công tử Tần gia mà lưu lại hoàng cung, thì ngay cả Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Nguyệt đều phải hành lễ với Tần Cẩn Du.

Lúc trước nàng vì muốn bảo vệ Tần Cẩn Du mới làm cho Tần gia đem nàng thành công tử Tần gia nuôi dưỡng, hiện giờ Tần Cẩn Du hành lễ với Ngụy Thanh Nguyệt và Ngụy Thanh Hoài làm cho Hiền Phi cảm thấy kỳ quái.

Tần Cẩn Du lắc đầu, kiên trì nói: "Tạ ơn ý tốt của Hiền Phi nương nương, nhưng lễ nghi không thể bỏ."

Ngụy Thanh Nguyệt cười khúc khích: "Tuy rằng lời có thể nói như vậy nhưng nếu là lúc nào cũng tuân thủ lễ nghi, liền ngay cả riêng tư cũng không có thả lỏng, chẳng phải là dẫn đến người ta bị cưỡng ép đến choáng váng?"

Ngụy Thanh Nguyệt gặp Tần Cẩn Du có chút đăm chiêu, cười sờ đầu Tần Cẩn Du: "Cẩn Du sau này ngươi phải thường xuyên ở cùng chúng ta, lúc riêng tư thì thân cận chút sẽ tốt hơn."

Ngụy Thanh Nguyệt sinh ra mỹ mạo, người cũng ôn hòa, lời của nàng cũng mang một chút hương vị ấm áp, Tần Cẩn Du ngẩng đầu nhìn nàng, cũng cảm thấy nội tâm ấm áp.

"Được." Nàng nhịn không được mỉm cười, nhẹ giọng đáp.

"Cái này mới đúng." Hiền Phi gật đầu, hiển nhiên rất là vừa lòng.

Ngụy Thanh Hoài cũng cũng tiến lên, hắn cười hì hì kéo Tần Cẩn Du, nói với Hiền Phi: "Mẫu phi, nghe nói phụ hoàng cho Cẩn Du làm thư đồng của con, con trước mang theo hắn đi tìm hiểu một chút nội dung học tập, người cùng thất tỷ chậm rãi tán gẫu!"

Nói xong, liền lôi kéo Tần Cẩn Du chạy.

"Cẩn thận, đừng để Cẩn Du ngã!" Ngụy Thanh Nguyệt hoảng sợ, vội vàng nói với Ngụy Thanh Hoài một câu.

"Đã biết!" Ngụy Thanh Hoài lên tiếng trả lời, tốc độ chạy lôi kéo chậm lại.

Tuy rằng tốc độ chậm lại, Ngụy Thanh Hoài vẫn không có buông tay.

Tần Cẩn Du cùng Ngụy Thanh Hoài đi qua nhiều cung điện, đến khi đến chỗ ở của các hoàng tử Ngụy quốc mới dừng lại.

Ngụy Thanh Hoài dẫn theo Tần Cẩn Du đi vào sân trong của hắn, kích động nói: "Nghe nói phụ hoàng muốn cho ngươi làm thư đồng của ta, ta hiện tại liền mang ngươi đi xem nội dung học thường ngày của ta!"

Tần Cẩn Du gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến chính mình liệu có xem hiểu nội dung của sách hay không.

Ngụy Thanh Hoài mở ra nhiều cuốn sách của mình, chỉ cho Tần Cẩn Du xem: "Ngươi mau nhìn!"

Ngụy Thanh Hoài thân là hoàng tử, phạm vi cần học tập cực kỳ rộng rãi, Tần Cẩn Du mở ra từng quyển một, mỉm cười đứng lên.

Ngụy Thanh Hoài kích động không thôi: "Thế nào, có phải hay không rất đơn giản? Chính là bởi vì đơn giản ta mới luôn trốn học, về sau ngươi liền đi theo ta trốn học!"

Cung nhân xung quanh: "..."

Bát Hoàng Tử chính mình trốn học cũng liền thôi, hiện giờ như thế nào còn muốn mang Tần công tử cùng nhau trốn học?

Tần Cẩn Du như trước mỉm cười, ánh mắt nhưng không có rời đi này bộ sách: "Không, ta đều xem không hiểu."

Ngụy Thanh Hoài nụ cười cứng lại trên mặt: "Vậy ngươi cười gì?"

Tần Cẩn Du đang cầm sách, lòng tràn đầy vui mừng nói: "Tuy rằng xem không hiểu nhưng cảm thấy được quyển sách này rất quý, nếu ta có thể được học nội dung trong đó hẳn có thể rất nhanh hiểu được."

Ngụy Thanh Hoài bán tín bán nghi nhìn nàng trong chốc lát, rốt cuộc vẫn tin, lén lút hỏi: "Trước khi đến thư phòng đọc sách bình thường đều phải kiểm tra linh lực của các công chúa hoàng tử và thư đồng xem linh lực thuộc nhóm nào, ngươi thuộc tính nào?"

Tần Cẩn Du cười tủm tỉm nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Ngụy Thanh Hoài bĩu môi, hiển nhiên có chút mất hứng.

Tần Cẩn Du vẫn mỉm cười như trước.

Cho dù là ở Tần gia, cũng chỉ có lão thái gia biết thuộc tính của nàng, cũng phân phó nàng không thể tự tiện đem việc này cho bất luận kẻ nào, nếu không sẽ dẫn đến tai họa.

Tần Cẩn Du tuy rằng không biết vì sao, nhưng cũng nghiêm khắc tuân thủ phân phó của Tần lão thái gia.

Tuyệt đại đa số người có thể sửa dụng linh lực, linh lực đều thuộc loại hệ tự nhiên: Hỏa, thủy, băng, phong, lôi cũng một số rất ít người có thể sử dụng hệ tinh thần và hệ thời không. (**) hệ thời không là hệ điều khiển thời gian và không gian

Chỉ có điều, người có thể điều khiển tinh thần và thời không, tìm khắp đại lục Long Côn cũng chưa chắc đã tìm ra một người.

Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người có thể sử dụng linh lực.

Linh lực là năng lực bẩm sinh, nếu như sinh ra chưa có năng lực cũng có thể thông qua ngày sau tu luyện để đạt được.

Có những người đến cuối đời, liều mạng tu luyện, cuối cùng tu vi cũng thấp đến đáng thương, cũng có người thông qua khổ luyện bù lại tiếc nuối sinh ra không có linh lực, trở thành cường giả đứng đỉnh cao thế giới.

Giữa những người có được linh lực thì nam giới chiếm đa số, mà nữ có thể có được linh lực tuy rằng số ít nhưng một khi thức tỉnh thì năng lực vượt xa nam giới.

Tại thời điểm linh lực vừa mới xuất hiện chỉ có nam giới mới có thể sử dụng linh lực làm cho nữ giới có địa vị thấp.

Nhưng mà một ngàn năm trước, đã sinh ra một vị nữ giới có thể sử dụng linh lực.

Từ đó về sau, liên tục xuất hiện nhiều nữ giới có thể sử dụng linh lực.

Về phần thuộc tính linh lực của Tần Cẩn Du, trên ghi chép của cả đại lục Long Côn cũng chưa có tiền lệ gì.

Thân phận Tần Cẩn Du nguyên bản rất mẫn cảm, Tần gia lão thái gia sợ thuộc tính của nàng sẽ khiến các thế lực rình mò, vì vậy không nói cho bất cứ ai việc này, cũng dặn cho Tần Cẩn Du không được báo cho người khác.

Ngụy Thanh Hoài chỉ thất vọng một lát liền đắc ý rất là nhiệt tình ôm bả vai Tần Cẩn Du: "Ta chính là hỏa thuộc tính, nếu như ai dám chọc ta, ta sẽ dùng hỏa thiêu hắn!"

Tần Cẩn Du tựa tiếu phi tiếu () nhìn hắn một cái, không nói gì. () cười mà như không.

Rõ ràng ngay cả người không có linh lực Ngụy Thanh Uyển cũng không dám chọc, còn ở nơi này khoác lác.

"Được rồi, mấy ngày này, ngươi không được đi lung tung." Ngụy Thanh Hoài thấy ánh mắt Tần Cẩn Du nhìn khắp nơi, chính là không nhìn vào sách, nghiêm túc nói: "Nếu phụ hoàng để ngươi làm thư đồng của ta, trước khi ngươi chính thức đến thư phòng, thì tốt nhất là ở bên cạnh ta, ta sẽ dạy ngươi đọc sách!"

Tần Cẩn Du trừng mắt, ý đồ muốn nói sang chuyện khác: "Kỳ thật thời tiết hôm nay rất đẹp, thích hợp đi ra ngoài thưởng ngoạn."

"Không thể đi chơi!" Ngụy Thanh Hoài kiên quyết lắc đầu, đem Tần Cẩn Du ngồi lên ghế, đầu ngón tay toát ra một ngọn lửa uy hiếp: "Không đọc sách ta liền phóng hỏa!"

Tần Cẩn Du: "..."

Thật ngây thơ.

Ba ngày qua đi.

Ngụy Thanh Hoài hoàn toàn sụp đổ, hắn chỉ vài một chỗ trên cây, mệt mỏi nói: "Cái này rõ ràng rất đơn giản, ngươi cư nhiên xem không hiểu?"

Hắn đã nhiều ngày, đều từ thư phòng về hứng thú bừng bừng lôi kéo Tần Cẩn Du muốn giúp nàng đọc sách, ai biết thế nhưng Tần Cẩn Du lại vẻ mặt mờ mịt.

Thời điểm Ngụy Thanh Hoài tức giận, quanh thân xuất hiện những đốm lửa nhỏ, Tần Cẩn Du cười mủm mỉm nói: "Ta tuổi còn nhỏ tự nhiên xem không hiểu."

Này thật sự không thể trách nàng, Ngụy Thanh Hoài hiện giờ tám tuổi mà nàng bất quá mới chỉ có năm tuổi, làm sao có thể xem hiểu sách của Ngụy Thanh Hoài chứ?

Mà ngọn lửa bên cạnh Ngụy Thanh Hoài, Tần Cẩn Du hoàn toàn không để ý đến.

Ngụy Thanh Hoài có chút buồn bực, cho dù cùng hắn thân thiết thất tỷ Ngụy Thanh Nguyệt cũng có lúc thấy trên người hắn toát ra đốm lửa đều bị dọa sợ, liền ngay cả mẫu phi cũng có đôi khi sẽ có chút ghét bỏ hắn, vì sao Tần Cẩn Du hoàn toàn không sợ?

Đối với uy hiếp bên ngoài, Tần Cẩn Du không phải không sợ, mà là không cần phải sợ.

Một là bởi vì nàng biết Ngụy Thanh Hoài không có khả năng thật sự phóng hỏa đốt nàng, mà hơn nữa...

Nàng cũng có khả năng khống hỏa.

Tần Cẩn Du không chỉ có thể khống hỏa, còn có thể khống chế tất cả sự vật bên người nàng trừ con người.

Chẳng qua hiện giờ nàng còn nhỏ, thời gian tu luyện ngắn, năng lực còn rất yếu.

Ngụy Thanh Hoài hoàn toàn mất ý muốn giáo huấn Tần Cẩn Du, chạy đi cáo trạng một phen với Hiền Phi.

Hiền Phi ban đầu muốn mặc kệ con mình dạy Tần Cẩn Du, cũng là muốn nhìn một chút xem Tần Cẩn Du có bao nhiêu thông minh, hiện giờ Tần Cẩn Du thật sự đọc không hiểu sách của Ngụy Thanh Hoài, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nếu Tần Cẩn Du thật sự thông minh đến mức độ kia kỳ thực cũng không phải chuyện gì tốt.

Hiền Phi sở dĩ muốn đem Tẩn Cẩn Du tiến cung, kỳ thật là muốn Tần Cẩn Du lấy thân phận thư đồng hoàng tử lưu lại trong cung.

Như thế Tần Cẩn Du có thể thường nhìn thấy Hoàng Đế.

Chỉ là...

Thu Liên một bên quạt cho Hiền Phi, một bên hỏi: "Nương nương vì chuyện gì mà buồn phiền?"

Thu Liên đã theo bên người Hiền Phi nhiều năm, thường thường giúp Hiền Phi nhiều vấn đề nan giải, Hiền Phi có chút khó xử: "Cẩn Du tuổi còn nhỏ, làm thư đồng Thanh Hoài có chút không thích hợp, nhưng Thanh Hoài đã là hoàng tử nhỏ tuổi nhất trong cung."

Ngụy Thanh Uyển và Tần Cẩn Du tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng Tần Cẩn Du thân phận hiện tại là công tử Tần gia, thế nên chỉ có thể là thư đồng hoàng tử.

Thu Liên nghe vậy lại nở nụ cười: "Nương nương bình thường bận rộn lên có thể bị hồ đồ rồi, trong cung vẫn còn một vị hoàng tử tuổi xấp xỉ Tần công tử."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play