Màn đêm buông xuống, trong văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất của tập đoàn tài chính Dao Trì ở thành phố Việt lúc này…
“Cốc, cốc, cốc”, nữ trợ lý lắc lư cái ʍôиɠ bước vào nói: “Tổng giám đốc! Hôm
nay đừng tăng ca nữa”. Nói thật thì từ lúc ngồi ở vị trí trợ lý của Tư
Mã Kính, cô thấy Tư Mã Kính chưa hôm nào tan làm trước mười giờ.
“Cô cứ về trước đi, tôi xem nốt chỗ tài liệu này rồi về cũng được”, Tư Mã
Kính thậm chí còn không ngẩng đầu lên, cứ vậy cầm tài liệu rồi lật xem.
Còn nữ trợ lý lúc này thì giận dỗi, lẽ nào mình không đẹp sao, lẽ nào
body mình không hấp dẫn sao? Tài liệu kia hay ho vậy sao? Tổng giám đốc
của những công ty khác, có việc thì cho trợ lý làm, có việc không…Tại
sao đến lượt công ty mình thì Tổng giám đốc còn không thèm nhìn một
cái…Nữ trợ lý rời đi mà mang theo vẻ buồn bực và khó hiểu.
Tập
đoàn tài chính Dao Trì có được sự phát triển như hôm nay, phải nói đến
công lao to lớn của Tư Mã Kính. Cậu đặt tài liệu xuống, ngồi dựa sát vào ghế rồi day day đôi mắt.
Từ lúc tập đoàn Dao Trì tiến vào tỉnh
Tô nhưng gặp phải đả kϊƈɦ lớn thì cậu đã dốc toàn bộ sức lực vào tỉnh
Quảng. Qua một tháng nỗ lực, có thể nói, trong hai mươi tư tỉnh thành và hơn một trăm huyện của tỉnh Quảng đều có công ty con và địa điểm làm
việc của tập đoàn Dao Trì. Cậu đã hoàn thành được việc phân bố công ty ở tỉnh Quảng rồi. Tập đoàn Dao Trì hiện giờ là ‘người kinh doanh khổng
lồ’ rồi. Nhưng điều này vẫn còn xa mới đạt được yêu cầu của Tiêu Thiên.
Đó là trước cuối năm phải trở thành tập đoàn đứng đầu ba tỉnh, đây không phải là việc chỉ dựa vào nói miệng là có thể làm được. Bất luận thế nào thì tỉnh Tô vẫn là cửa ải khó vượt qua.
Gia tộc Tư Mã thật sự
nghĩ mình có thể một tay che trời sao? Tư Mã Kính cười lạnh một tiếng
rồi lấy điện thoại ra gọi một số điện thoại. Cậu như từ trạng thái ung
dung ban nãy trở nên nghiêm túc hơn cả: “Việc phân bố ở tỉnh Quảng đã
hoàn thành, giờ có thể tiến hành bước tiếp theo rồi”.
“Được,
không vấn đề, Chủ tịch bảo tôi toàn lực phối hợp với cậu”, trong điện
thoại truyền lại giọng nói kϊƈɦ động của Lâm Thâm. Cúp điện thoại, Lâm
Thâm đi đi lại lại trong phòng. Tiêu Thiên muốn ra tay với tập đoàn
Thiên Hồng rồi. Sự giàu sang phú quý của Lâm Thâm có được hay không đều
phải dựa vào lần này. Chỉ cần Tiêu Thiên thuận lợi mua được tập đoàn
Thiên Hồng, vậy thì anh ta chính là công thần. Theo như tính cách của
Tiêu Thiên thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi mình. Nghĩ đến đây, anh ta như thấy kϊƈɦ động vô cùng. Nhưng trong lòng vẫn giữ lại vài phần cảnh
giác, bởi Tổng giám đốc quản lý khu vực tỉnh Tô không hề dễ đối phó. Anh ta đột nhiên nhớ ra Tiêu Thiên từng gửi cho anh một số điện thoại. Trầm ngâm một lát, anh liền nhấc máy gọi số đó.
…………………….
Ngày hôm sau, Tiêu Thiên bảo Jason đưa Trần Mộng Dao đến công ty còn anh
trực tiếp lái xe đến sân huấn luyện ở ngoại ô. Hôm qua, đám người Đầu
Trọc đã đạt được trọng lượng bình quân là 240 kg rồi, đạt được 250 kg
chính là trong ngày hôm nay. Có thể nói, đây là cửa ải khó. Chỉ cần vượt qua là có thể có được sức mạnh lớn hơn, sức mạnh vượt gấp mười lần. Đầu Trọc mấy ngày trước đã vượt được mức 250, hiện giờ đã đạt được 275 kg
nhưng muốn tiến thêm một bước nữa, chỉ tập luyện đơn thuần thì không có
tác dụng gì, nhất định phải dựa vào chiến đấu mới có thể tăng thêm được.
Mặc dù như vậy thì thực lực của Đầu Trọc đã vượt qua Sói Đói của hôm qua
rồi, đây chính là sự đáng sợ của sức mạnh tiềm tàng trong con người.
Hiện giờ gã cảm thấy mình của trước đây đúng là rác rưởi, chỉ cần một
quyền là có thể đánh chết rồi. Giờ đây không có bất cứ kỹ xảo gì, chỉ
dựa vào sức lực thuần thúy là có thể làm được. Bất luận là năng lượng,
tốc độ hay sức lực thì đều tăng gấp đôi so với trước đây.
“Dốc hết tinh thần, phá vỡ xích sắt đang ở ngay trước mắt, luyện tập hết sức đi nào”.
“Xông lên, xông lên, xông lên”.
“Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu”, tất cả mọi người đều gánh trêи vai trọng
lượng 250 kg rồi lăn lộn trong bùn. Bọn họ cảm nhận được khắp người
mình, mỗi phần da thịt đều chịu áp lực rất lớn, sức nặng lớn gần như xé
nát da thịt của họ. Máu tươi nhuộm đỏ màu bùn nhưng họ đều không quan
tâm. Bởi vì họ cảm nhận được, máu trong cơ thể họ đang rừng rực, trong
cơ thể họ đang có sự một sự biến đổi kinh thiên động điạ. Cảm giác như
con dã thú ẩn nấp ở nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể họ giờ đây đã được
đánh thức.
“Phá bỏ xiềng xích ngay trong hôm nay”.
“A…”, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi rống lên một tiếng rồi đứng lên từ đống bùn, sau đó chạy như bay.
“Két”, anh ta dường như nghe thấy âm thanh xiềng xích bị bẻ gãy. Hai chân như
máy vừa được lắp mô tơ vào, sức mạnh như tăng lên không ngừng, trọng
lượng 250kg đã không còn là gánh nặng với anh ta nữa rồi.
“Xoẹt”, một quyền đánh ra như phá vỡ bầu không khí và đánh gãy được cây đại thụ thô như bắp chân. Người đàn ông dùng hai tay đập vào ngực và hét lên
trời.
“Anh Thiên, lại một kỳ tích nữa”, Đầu Trọc không kìm được vẻ vui mừng, cảm thấy mừng thay cho Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên vẻ mặt bình thản, nói: “Tất cả phá được thì vui cũng không muộn”.
“Vâng”, tất cả những người ở đội chiến đấu Thiên Lang nhìn thấy kỳ tích đó thì
ngưỡng mộ không ngừng. Nhưng bọn họ đều là ‘sói’, một con sói vô cùng
hung hãn. Ngoại trừ Tiêu Thiên thì không có ai có thể khiến họ khuất
phục, chẳng qua cũng chỉ là trọng lượng 250 kg thôi mà?
“Để ông đây phá xem sao”. Và rồi chuỗi xiềng xích đầu tiên được mở ra, lại là một kỳ tích nữa.
Trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, liên tiếp sáu người phá được. Tất cả mọi
người đều hào hứng, sức mạnh được tăng lên gấp bội khiến họ trầm mê. Sự
bùng nổ sức mạnh trong cơ thể họ khiến họ thấy tự tin hơn nhiều. Việc
duy nhất họ muốn làm lúc này là tìm người để đánh một trận. Và người
trong thử thách này chính là Đầu Trọc.
Tiêu Thiên từng nói, ai
đánh thắng được Đầu Trọc thì sẽ là đội trưởng mới. Anh muốn bồi dưỡng ra một đàn ‘sói’ trung thành với mình, thi hành lệnh của mình vô điều kiện chứ không phải là một đàn ‘chó’.
Ánh mắt họ hừng hực nhìn về
phía Đầu Trọc. Đầu Trọc cũng sớm ngứa ngáy chân tay, mấy ngày này đúng
là khiến gã thấy buồn bực phát chán. Sau khi xích sắt đầu tiên được phá, gã có thể cảm nhận được sức sống. Vốn định đấu với Tiêu Thiên một trận
nhưng gã tự thấy mình kém xa quá. Khi đứng cạnh Tiêu Thiên, hơi thở của
Tiêu Thiên khiến người ta khó lòng đoán được. Gã biết mình và Tiêu Thiên cách biệt ở đâu.
“Các người cùng lên đi”, Đầu Trọc hưng phấn đến nỗi hô lên. Có được công pháp và chiến pháp mà Tiêu Thiên truyền dạy
cho, nếu như gã không đánh phục được đám người này thì gã đâu còn mặt
mũi làm đội trưởng của đội chiến đấu Thiên Lang nữa.
Thấy Đầu Trọc kiêu ngạo như vậy, đám người này đâu nhịn được. Họ đều thở một hơi dài rồi xông lên.
“Đến đúng lúc lắm”, Đầu Trọc bay người về phía đám đông, da thịt như muốn chiến đấu lắm rồi.
“Bụp bụp bụp”.
“Bụp bụp bụp”, mỗi quyền mỗi cú đá ra đều có uy lực vô cùng. Da thịt tiếp
xúc với nhau và rồi một trận ẩu đả diễn ra. Bọn họ hiện giờ mới thật sự
có tư cách đi theo Tiêu Thiên. Ngồi trêи xe nhìn đám người hào hứng đánh đấm, mặc dù trong mắt Tiêu Thiên thì đây vẫn như trận đấu của những đứa trẻ lên ba nhưng so với trước đây thì tốt hơn rất nhiều rồi.
“Ừm! Đợi đến khi ba mươi người đều phá vỡ được xích sắt đầu tiên thì có thể
đấu một trận rồi”. Từ lúc Tiêu Thiên dần dần hồi phục vết thương, sức
mạnh trong cơ thể anh cũng tăng lên gấp bội. Nếu không có gì thay đổi
thì không cần mấy ngày nữa, anh có thể chính thức vượt qua cha nuôi của
mình, Long Vương Bắc Cảnh, trở thành người phá vỡ được xiềng xích thứ
năm. Khi đó, anh sẽ đứng trêи thiên hạ, trong mắt không có kẻ địch nào
đáng bận tâm nữa. Nhưng có lúc không có kẻ thù nào cũng rất vô vị.
Năm phút sau, Đầu Trọc đánh bại người cuối cùng, ánh mắt sắc bén quét nhìn
một vòng, lúc này không có ai dám nhìn thẳng vào gã nữa. Nhìn thấy cảnh
tượng này, Tiêu Thiên đột nhiên cười nói: “Ừm, có lẽ có thể bắt đầu
rồi”.
……………..
Lúc này ở Thiên Thành, Trình Vạn Lí mới từ
thành phố Việt quay về. Mấy ngày này gã đều phải đến thăm các ông trùm ở tỉnh. Con người hung hãn tàn độc là bình thường nhưng kiêu ngạo một
cách vô tri thì đúng là tự hủy diệt mình. Có những người mà gã không thể đắc tội được, thậm chí ‘người đứng sau’ gã cũng không đắc tội được.
“Thiếu gia đã về chưa?”, Trình Vạn Lí vừa về đã không kìm nổi mà hỏi. Tối qua
một gia tộc nhỏ ở Vân Thành gửi thiệp đến, vì chưa lấy được Vân Thành
nên gã bảo Sói Đói dẫn theo con trai đến đó. Ngoài việc rèn luyện thì
còn phải thử thách nữa, vì gã cũng có một ngày già đi, nhà họ Trình sau
này vẫn phải dựa vào Trình Tuấn gánh vác nữa.
“Lão gia, thiếu gia không có tin gì, Sói Đói cũng không liên lạc được”.
“Cái gì?”, nghe thấy lời này, mí mắt Trình Vạn Lí như giật liên hồi. Lẽ nào
xảy ra chuyện gì rồi sao? Hay là Khương Càn Khôn thật sự đang ẩn nấp ở
Vân Thành? Không, chuyện này không thể nào. Lão già đó đang gặp nguy
hiểm trùng trùng, chỉ đi lên phương bắc thì mới có cơ hội được sống, vì
thế ông ta không thể ở Vân Thành được.
Nhưng Trình Tuấn có thể đi đâu được? Mặc dù thằng bé ham chơi, cũng kiêu ngạo bá đạo nhưng đàn ông thì vẫn phải có dáng dấp của đàn ông, con trai của Trình Vạn Lí phải
như vậy! Nói đi nói lại, có Sói Đói ở bên cạnh Trình Tuấn nên Trình Vạn
Lí cũng thấy yên tâm hơn.
Lúc này một người đàn ông ba mươi tuổi, thân người cao lớn nhưng vóc người khá gầy bước lại nói: “Đại ca, bao
nhiêu ngày rồi không có tin tức gì của Khương Càn Khôn và Triệu Vô Địch, chắc là xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì bọn chúng chỉ cần lộ diện
thì chắc chắn sẽ bị người của chúng ta phát hiện ra”.
Rắn Độc
nói: “Lão già đó chắc chết rồi, chúng ta hiện giờ phải cẩn thận đề phòng Triệu Vô Địch. Hắn và Khương Càn Khôn mối quan hệ thân thiết thế, chắc
chắn sẽ không bỏ qua đâu”. Trình Vạn Lí nghe thế thì gật đầu, thần sắc
trở nên ngưng trọng hơn. Mặc dù Triệu Vô Địch trước đây có lợi hại nhưng không đáng sợ. Bởi vì Khương Càn Khôn là điểm yếu của hắn, hắn vẫn phải phân tâm đi chăm sóc hoặc bảo vệ. Nhưng nếu như Khương Càn Khôn chết
thì Triệu Vô Địch không còn gì kiêng kị nữa. Triệu Vô Địch này mới là
Triệu Vô Địch đáng sợ nhất. Nếu như hắn chơi trò ám sát thì sao đây?
Trình Tuấn và người thân bên cạnh gã, ai có thể ngăn lại được đây? Vì vậy
phải nhanh chóng nắm được tỉnh Quảng. Hy vọng đám người Đinh Lập biết
nhìn thời thế một chút, nếu không thì đừng trách gã ra tay tàn độc.
Mấy ngày này phải đi chào hỏi đám người trong thế giới ngầm nên tiêu hao
khá nhiều sức lực tinh thần, nói mỗi câu đều phải suy nghĩ. Rắn Độc thấy Trình Vạn Lí có chút mỏi mệt nên không làm phiền mà xoay người rời đi.
Trình Vạn Lí được nữ nhân hầu hạ, tắm rửa xong rồi gột rửa mệt mỏi toàn thân, sau đó ôm người đẹp thơm lừng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này từ ban
ngày đến tận đêm khuya đến lúc quản gia gõ cửa mời gã ra ăn cơm thì gã
mới tỉnh giấc.
“Thiếu gia về chưa?”, Trình Vạn Lí nói: “Lát nữa bảo thiếu gia đến phòng sách”.
Quản gia lắc đầu nói: “Lão gia, thiếu gia vẫn chưa về ạ”.
Cái gì? Vẫn chưa về sao?
“Có liên lạc được không?”, Trình Vạn Lí nhau mày hỏi.
Quản gia vẫn lắc đầu nói: “Không liên lạc được ạ, cả hai người đều không”.
Nghe thấy lời này, trong lòng Trình Vạn Lí như run rẩy, cảm giác bất an
dấy lên trong lòng gã.
“Mau, đi gọi Rắn Độc và Hổ Gầy đến đây”,
lần này Trình Vạn Lí không trấn tĩnh được, gã sợ Triệu Vô Địch quay về
rồi. Mười giờ tối, trong phòng lớn của nhà họ Trình. Trình Vạn Lí ngồi ở vị trí đầu, hai bên là Rắn Độc và Hổ Gầy, phía dưới là đội tinh nhuệ mà gã đưa từ tỉnh Tô đến. Sắc mặt gã vô cùng khó coi, đã phái ra trăm
người đến Vân Thành tìm rồi nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Trình Tuấn và Sói Đói.
“Đại ca, anh đừng lo lắng quá, có anh Sói ở bên cạnh thì chắc không có vấn đề gì đâu”, Rắn Độc an ủi.
“Đúng vậy! Cứ coi như Triệu Vô Địch thật sự quay về thì trong vòng một trăm
chiêu cũng không đánh được Sói Đói, đủ thời gian để Tiểu Tuấn tháo chạy
mà”, Hổ Gầy là người có dáng vóc thấp bé, nhưng lại mập, thoạt nhìn
giống quả bí đao, cũng không biết sao gã lại không biết ngại mà gọi mình là Hổ Gầy.
Lúc này, Rắn Độc gật đầu, hơn nữa với tính cách của
Triệu Vô Địch thì căn bản không thèm giấu đầu lộ đuôi, bởi vì hắn là
kiếm khách chứ không phải sát thủ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT