Kiều Thu Nguyệt nhìn thấy Âu Dương Tư Thần, thì mừng như bắt được vàng vậy,
cô ta đang nghĩ Âu Dương Tư Thần đến cứu cô ta. Bởi dù gì cô ta cũng
từng là nhân viên lâu năm của A.D.
" Tổng giám đốc, cầu xin anh cứu tôi! Trợ lý Du bị ả hồ ly kia dụ dỗ
rồi, anh ta còn sa thải tôi. Tôi đã làm ở công ty được 5 năm rồi, không
có công lao cũng có khổ lao, cầu anh giúp tôi với." Kiều Thu Nguyệt lê
cơ thể nặng nề đến gần Âu Dương Tư Thần, cô ta khóc lóc kể lể.
Âu Dương Tư Thần híp mắt lại, dửng dưng nhìn cô ta đang cố ngụy biện. Đáy mắt hiện lên rõ ràng một tầng sát ý, khi nghe Kiều Thu Nguyệt gọi
Lạc Ninh Hinh là hồ ly tinh.
" Cô vừa mới nói gì?" Anh trầm giọng hỏi Kiều Thu Nguyệt.
" Cầu xin anh cứu tôi, dù gì tôi cũng làm ở A.D 5 năm rồi!"
" Không phải câu này" Nghe cô ta nói, Âu Dương Tư Thần không hài lòng lắc đầu.
" Du trợ lý bị tiện nhân Lạc Ninh Hinh kia dụ dỗ rồi, anh nhất định..Ahhh!"
Kiều Thu Nguyệt còn chưa nói hết lời, cổ đã bị Âu Dương Tư Thần bóp
chặt, khiến cô ta không thể nào thở được. Ô xy như bị rút khỏi cơ thể,
Kiều Thu Nguyệt giẫy giụa kịch liệt, nắm lấy tay của Âu Dương Tư Thần
cào cấu.
" Tôi nói cho cô biết, còn dám gọi bảo bối của tôi bằng những từ ngữ
khó nghe, thì cô sẽ chết khó coi lắm đấy!" Âu Dương Tư Thần đẩy ngã Kiều Thu Nguyệt, anh trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt đầy sự đe dọa.
Kiều Thu Nguyệt ngã sấp mặt dưới đất, cô ta không tin vào những gì Âu Dương Tư Thần vừa nói.
" Bảo bối của anh ta? Vậy ra cô ta mới thật sự là bạn gái của anh. Tôi đúng là đui mù mà!" Kiều Thu Nguyệt nói thầm.
Cô ta nhớ lại một tuần trước, nếu như nghe lời của Du Cảnh thì bây
giờ cô ta sẽ không rơi vào tình trạng thế này. Chỉ vì bị Lạc Bội Sam
khiêu khích, mà khiến sự hận thù che mất lí trí. Giờ thì cô ta đích thật xong đời rồi, chỉ cần Lạc Ninh Hinh có được tổng giám đốc A.D, thì cô
ta tính là thứ gì mà đấu lại. Đường Mạnh sao? Hắn cũng chỉ là một tên
côn đồ, không hơn không kém.
" Du Cảnh, cậu biết giải quyết cô ta thế nào rồi chứ!"
Âu Dương Tư Thần lên tiếng nhìn Du Cảnh nói.
" Đã biết, thưa sếp!" Du Cảnh trả lời, hắn đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ tiến lên, lôi Kiều Thu Nguyệt đi.
Mặt cô ta tái mét, nhưng không dám kêu lên một tiếng.
Âu Dương Tư Thần từng bước đến gần Đường Mạnh, anh đứng đó đôi mắt
như chúa sơn lâm, đang nhìn con mồi của mình. Đường Mạnh bị khí thế của
Âu Dương Tư Thần làm cho sợ hãi, hắn lúc trước bị Du Cảnh cho người xử
lý, bây giờ cơ thể đã đầy rẫy vết thương. Nếu hắn còn đủ sức nhất định
sẽ bỏ chạy.
" Tôi không biết gì hết! Là Kiều Thu Nguyệt bảo tôi làm, đừng...đừng
giết tôi! Anh hãy tha cho tôi đi." Đường Mạnh vừa bò lê trên mặt đất,
vừa luôn miệng cầu xin.
" Du Cảnh!" Âu Dương Tư Thần lên tiếng gọi Du Cảnh, anh đưa tay ra,
hắn lập tức lấy một con dao bằng bạc, đặt lên tay Âu Dương Tư Thần.
Sau đó, hắn và những người còn lại đều đi hết ra ngoài, bên trong chỉ còn lại hai người.
" Đến lượt mày rồi, tay nào của mày đánh cô ấy, nói tao nghe xem?" Âu Dương Tư Thần mân mê lưỡi dao nói.
" Tôi xin lỗi! Tha cho tôi đi, những người kia đã đánh tôi rất nhiều rồi!" Đường Mạnh rối rít xin tha.
"Aaaaa!"
Ở bên ngoài, vệ sĩ đứng yên như không có chuyện gì, nhưng thật sự là
sống lưng bọn họ lạnh buốt, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Đường Mạnh. Chỉ có Du Cảnh là thấy bình thường, bởi trước khi gặp Lạc Ninh
Hinh, thì đây mới là con người thật của Âu Dương Tư Thần. Lãnh huyết vô
tình, thủ đoạn ra tay tàn bạo.
Một giờ sau, Âu Dương Tư Thần mở cửa bước ra, trên tay anh đầy máu, đưa dao nhỏ lại cho Du Cảnh.
" Phần còn lại giao cho cậu! Xong rồi thì đến phòng làm việc của
tôi." Âu Dương Tư Thần nói xong, thì đi ra xe, anh tự mình lái xe trở về dinh thự.
Thấy Âu Dương Tư Thần đi xa rồi, những người bên ngoài vội chạy vào
nhìn thử. Lập tức họ chạy trở ra nôn thốc nôn tháo, nếu thời gian quay
trở lại, họ sẽ không vào xem đâu, tò mò thật sự là không tốt.
Đường Mạnh không chết, nhưng hắn đã phế rồi, cơ thể của hắn không còn nguyên vẹn nữa. Nói chung là không thể diễn tả tình trạng của hắn thành lời được, nếu như người khác nhìn thấy kết cục của Đường Mạnh bây giờ,
sẽ không bao giờ dám chọc giận Âu Dương Tư Thần.
Dinh thự tulip, Âu Dương Tư Thần vừa lái về đến, Hạ quản gia đã ở bên ngoài chờ sẵn. Thấy hai tay anh nhuốm đỏ máu, ông ấy thật sự rất lo
lắng.
" Thiếu gia, cậu..." Hạ quản gia lên tiếng.
" Không có chuyện gì đâu, ông đừng lo lắng, tôi biết chừng mực." Âu Dương Tư Thần nói xong đi thẳng lên lầu.
Anh vào phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ vết máu bắn lên người, rồi vứt luôn bộ âu phục vừa mặc lúc nãy vào sọt rác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT